Vườn hoa phía sau của nhà họ Phan.
Một đám người có vai vế của nhà họ Phan đang cùng ngắm hoa với một bà cụ ở đây.
Một người hầu của nhà họ Phan đi đến nói nhỏ mấy câu, một vài người trong đó đi đến đại sảnh, gặp mặt đám người Phan Hằng Chí đã được băng bó cẩn thận.
“Nói như vậy...
Là tuyên chiến rồi hả?”
Các chủ của tê các là Phan Côn Luân vừa uống trà vừa nói, từ đầu đến cuối ông ta đều không nhìn Phan Hằng Chí ở phía dưới Phan Ngạo Thiên ở bên cạnh thì vẻ mặt tràn đầy lo lắng và bất đắc dĩ.
“Đúng thế, các chủ, lần này bác sĩ Lâm còn ép chúng tôi phải chặt đứt cổ tay, nếu không, cậu ta sẽ lấy tính mạng của chúng tôi.”
Phan Hằng Chí cắn răng nghiến lợi, oán hận nói.
“Bác sĩ Lâm này, cậu ta khinh người quá đáng, hoàn toàn xem thường nhà họ Phan chúng ta, thật đúng là đáng giận!”
“Vậy vì sao các cậu không giữ gìn tôn nghiêm của nhà họ Phan chúng ta, liều mạng đấu một trận đến chết mới thôi với bác sĩ Lâm?”
Phan Côn Luân hỏi ngược lại.
“Hả?”
Phan Hằng Chí giật mình.
“Bị người khác ép tự hại bản thân, sau đó xám xịt trốn về, cậu cảm thấy như thế là tôn trọng nhà họ Phan chúng ta à?”
Phan Côn Luân tiếp tục hỏi.
“Các chủ, tôi...”
“Người đâu!”
“Vâng.”
Ngoài cửa có hai cao thủ nhà họ Phan đi đến.
“Nhốt tất cả đám người vừa làm nhiệm vụ thất bại lại vào trong nhà giam, chờ Tài Quyết Đường xử lý.”
Phan Côn Luân trâm giọng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693434/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.