Đồ đệ ngoan ư? Lông mày của Phan Lâm khẽ động.
“Phong tiền bối, tôi cũng đâu có nói muốn bái ngài làm thây, mong ngài tự trọng.”
“Cậu nói gì thế?”
Phong Thanh Vũ không vui, ông ta hừ lạnh một tiếng, nói.
“Thân pháp khinh công của tôi là độc nhất thiên hạ, không ai là đối thủ, không biết có bao nhiêu người muốn bái tôi làm thầy, tôi đều không đồng ý, tôi thấy thiên phú của cậu hơn người, không đành lòng lãng phí, cho nên mới nhận cậu làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ, sao cậu có thể từ chối chứ?”
“Phong tiền bối, đối với loại thân pháp khinh công, hay các loại võ học gì đó, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm, ông nên hiểu cho rõ ràng, đầu tiên tôi chính là một người bác sĩ”
Phan Lâm thản nhiên nói.
“Cậu...
Cậu thật sự không đồng ý ư?”
Phong Thanh Vũ trừng to mắt hỏi.
“Tiền bối, tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy để đi học thân pháp khinh công gì đó.”
“Thế nhưng...
Cậu hại đồ đệ của tôi, đồ đệ của tôi chưa chắc đã còn ở lại Giang Thành, cho nên...
Cho nên cậu nhất định phải bồi thường cho tôi một đồ đệ khác.”
Phong Thanh Vũ do dự một lúc, sau đó cắn răng nói.
Phan Lâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ anh còn cho rằng Phong Thanh Vũ là thế ngoại cao nhân gì đó, nhưng chưa từng nghĩ đến ngay cả loại lời nói không biết xấu hổ này, mà ông ta cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Điều này hoàn toàn chính là mặt dày mày dạn, chơi bài vô lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693432/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.