Khi trong đầu nảy lên ý nghĩ này, Diệp Lăng Nguyệt gần như là nói ra ngoài miệng trong vô thức. 
“Đỉnh Linh, nếu ta đưa cho ngươi đủ linh thạch, có phải là ngươi có thể luyện ra được bất cứ thứ gì không. Ngoại trừ đan dược và linh khí, ngươi thậm chí còn có thể luyện chế ra người?” 
Diệp Lăng Nguyệt nói rất nóng vội, thoáng chốc cắn phải đầu lưỡi. Máu tươi ngập tràn trong khoang miệng nhưng nàng lại không cảm thấy đau. Dù biết ý nghĩ này của mình rất nực cười, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại không khống chế nổi bản thân. 
Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước cũng bị lời nói của Diệp Lăng Nguyệt dọa sợ rồi. Nhưng chúng đều đồng thời chọn im lặng. Từ khi lão đại rời khỏi người thân và bằng hữu, chúng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh lão đại, cũng là người có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau khổ của lão đại. 
Sau khi lão đại tỉnh lại, nhìn vào dường như không có gì, có thể cười nói, nhưng mỗi khi đêm về, nàng đều sẽ nằm ở trên giường mất ngủ, cả đêm không chợp mắt. 
Là thú sủng của nàng, chúng không thể làm gì được. Cái đêm quay về Phượng phủ đó, là đêm duy nhất mà lão đại ngủ ngon giấc. Có một số người lúc còn sống có lẽ không cảm thấy là gì nhưng một khi mất đi rồi mới biết quý trọng. 
Chàng đã chết mấy ngày rồi. Mỗi một ngày đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói đều là một sự giày vò. Diệp Lăng Nguyệt sốt ruột chờ câu trả lời của Đỉnh Linh, mỗi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870939/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.