Đỉnh Linh khác với mấy thú nhỏ khác của Diệp Lăng Nguyệt. Nó không ăn thức ăn chín của trần gian. Các loại giống loài sản xuất trong Hồng Mông Thiên thì nó đều không ăn, cho đến nay thứ nó ăn chỉ có loại khoáng thạch sản xuất trong động khoáng đó.
Diệp Lăng Nguyệt dùng thần thức do thám sơ động khoáng đó. Quy mô động không nhỏ nhưng chung quy vẫn sẽ có một ngày ăn hết. Diệp Lăng Nguyệt đoán rằng, để nuôi sống Đỉnh Linh thì nàng dự tính còn phải thăm dò tiếp trong Hồng Mông Thiên hoặc là những nơi khác trên đại lục, xem thử có thể tìm được nhiều khoáng thạch tương tự không. Điều kiện tiên quyết là nàng phải biết tên của loại khoáng thạch này.
“Chủ nhân, loại khoáng này ta biết.” Đúng vào lúc Diệp Lăng Nguyệt mặt ủ mày chau thì Hỗn Nguyên Lão Tổ đã lên tiếng.
Hỗn Nguyên Lão Tổ từ sau khi bị Diệp Lăng Nguyệt luyện hóa thành con rối, Diệp Lăng Nguyệt ban đầu còn muốn tra rõ rốt cuộc là người nào ở sau lưng truy sát nàng. Nhưng mặc cho Diệp Lăng Nguyệt dùng đến cả sưu hồn cũng không có cách nào lấy ra được bất cứ ký ức hữu dụng nào trên người của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Sau đó Diệp Lăng Nguyệt nghĩ lại, chắc hẳn người sai khiến đứng đằng sau Hỗn Nguyên Lão Tổ là người của Thần Giới. Người đó chắc chắn rất xảo quyệt, khi sai khiến Hỗn Nguyên Lão Tổ truy sát nàng thì đồng thời còn giở trò trên người của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Từ khi Hỗn Nguyên Lão Tổ bị luyện hóa thành con rối, ký ức trong đầu cũng đã bị xóa sạch theo. Như vậy, manh mối của Diệp Lăng Nguyệt cũng đã đứt. Thế nhưng, đối phương đã động tâm nhãn thì Diệp Lăng Nguyệt cũng không phải là người dễ đối phó.
Để phòng ngừa đối phương không chịu từ bỏ mà tiếp tục ra tay, nàng đã để Hỗn Nguyên Lão Tổ ở lại trong Hồng Mông Thiên. Bị Hồng Mông Thiên ngăn cách, đối phương cho dù là muốn tìm được Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng khó.
Có một trợ thủ cấp Chủ Thần giúp quản lý Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt cũng rất vui.Chỉ là thường ngày Hỗn Nguyên Lão Tổ xưa nay không nói chuyện, lần này đột nhiên mở miệng khiến Diệp Lăng Nguyệt rất bất ngờ.
“Nếu thuộc hạ không nhìn lầm thì đây chắc là linh thạch cấp thấp. Linh thạch này thường ít thấy ở Nhân Giới, chủ yếu dùng để tu luyện tinh thần lực, bày trận. Nhưng ở Thần Giới thì linh thạch rất nhiều. Ở Thần Giới và một số khu vực ngoài hành tinh Nhân Tộc, linh thạch còn có thể dùng để làm tiền tệ.”
Hỗn Nguyên Lão Tổ giải thích.
Có thể tu luyện tinh thần lực? Còn có thể làm tiền tệ?
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, trước mắt lập tức sáng lên. Trên đại lục Thanh Châu có không ít cách dùng để tăng nguyên lực, có thể hấp thu linh lực trời đất, cũng có thể uống linh dược tương tự như Tụ Nguyên Dịch. Nhưng linh dược có thể nâng cấp tinh thần lực vẫn luôn rất thiếu hụt.
Phần lớn các luyện đan sư và luyện khí sư muốn khôi phục tinh thần lực thì chỉ có thể thông qua ngồi thiền điều tức. Cho dù là vậy thì việc khôi phục tinh thần lực cũng chậm hơn một nửa so với việc khôi phục nguyên lực.
Diệp Lăng Nguyệt vừa tiến bậc thành Phương Tôn. Tinh thần lực của nàng so với một số Phương Tôn lão làng hay tiến bộ khác, hay ngay cả các Phương Tôn trong tam tông cũng đều kém hơn nhiều. Điều này khi Diệp Lăng Nguyệt đấu với Tử Đường Túc thì đã phát hiện rồi. Nhưng nếu có số linh thạch này thì khi nàng tu luyện tinh thần lực, chắc chắn có thể luyện ít mà đạt được nhiều.
“Chờ đã, ông nói thứ này còn có thể làm tiền tệ? Đỉnh Linh, trong những ngày tháng trước đây của ngươi, rốt cuộc là đã ăn bao nhiêu linh thạch loại này?”
Diệp Lăng Nguyệt rất nhanh ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Sinh ra thì dễ nuôi mới khó, Đỉnh Linh nhìn thì ngốc ngốc dễ thương thế mà lại là kẻ trực tiếp ăn tiền, tên này chắc sẽ không phải là thứ hàng lỗ vốn chứ?
Câu trả lời của Đỉnh Linh suýt chút nữa khiến Diệp Lăng Nguyệt bất tỉnh. Đỉnh Linh trong mười mấy ngày qua, ít nhất đã ăn hơn ngàn cân linh thạch. Hiện giờ, linh thạch cấp thấp trong động khoáng đại khái chỉ còn lại hai phần ba.
Diệp Lăng Nguyệt đau buồn phát hiện ra rằng, khoáng thạch trong mạch khoáng ở Hồng Mông Thiên này lại chỉ có thể đáp ứng được lượng ăn một tháng của Đỉnh Linh.
“Ngươi ngươi ngươi! Ta muốn trả lại hàng, mày từ đâu tới thì về lại đó đi!” Diệp Lăng Nguyệt hận không thể bóp chết Đỉnh Linh, mặt mũi đều là vẻ ghét bỏ.
Tiêu Ô Nha và Tiểu Chi Ước vẻ mặt đồng cảm. Lão đại nhà mình cái gì cũng tốt. Điều không tốt nhất chính là keo kiệt và tham tiền. Đỉnh Linh là thành viên mới, thế mà trong chớp mắt lại điểm trúng hai tử huyệt của lão đại, cũng thật là bất hạnh.
“Hic hic, chủ nhân, người không thể không cần ta chứ. Tuy ta ăn nhiều nhưng bản lĩnh của ta cũng rất lớn đó. Ta có thể luyện đan, còn biết luyện khí.” Đỉnh Linh vừa nghe thấy chủ nhân nhà mình không cần mình nữa thì lập tức sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Ăn nhiều cũng không phải lỗi của nó mà. Huống hồ nó vừa mới ra đời chưa bao lâu, ăn uống vốn dĩ sẽ tốn hơn nhiều so với đỉnh thông thường. Việc này cũng muốn trách nó thì nó thật là oan uổng!
“Luyện đan luyện khí thì đỉnh nào cũng biết, cũng không so được với ăn tiền, hơn nữa còn là tiền của Thần Giới.” Diệp Lăng Nguyệt đau lòng.
Theo cách nói của Hỗn Nguyên Lão Tổ, dù là linh thạch cấp thấp thì ở trên đại lục Thanh Châu cũng là loại thạch quý hiếm. Đỉnh Linh ăn như vậy thì Diệp Lăng Nguyệt nghi ngờ rằng một tháng sau, sau khi không còn linh thạch thì nó sẽ chết đói. Chỉ sợ nàng cũng sẽ vì vậy mà trở thành ký chủ đầu tiên trong lịch sử,ngay đến cả Đỉnh Linh cũng không nuôi nổi.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt là loại khẩu xà tâm phật điển hình, ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng vẫn quyết định thử bản lĩnh của Đỉnh Linh. Để kiểm chứng bản lĩnh của mình, cũng để xoay chuyển ấn tượng phá sản của chủ nhân đối với mình, Đỉnh Linh tập trung toàn bộ sức mạnh, bất luận thế nào cũng phải phát huy bản lĩnh trước mặt chủ nhân.
Đỉnh Linh trước tiên là bảo Diệp Lăng Nguyệt đem nó và Càn Đỉnh hợp lại thành một.Chỉ thấy lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt, đỉnh ấn Càn Đỉnh lóe lên tia sáng đen, Đỉnh Linh đã hợp thành một thể với Càn Đỉnh.
Khác với Càn Đỉnh trước đó, sau khi có Đỉnh Linh thì bề mặt của Càn Đỉnh đã có thêm từng đường vân màu đỏ sậm tựa như huyết mạch ở cơ thể người vậy. Sau khi Đỉnh Linh hợp thể, trong đỉnh tỏa ra một ngọn lửa màu trắng nhạt.
Theo lời Đỉnh Linh nói, Diệp Lăng Nguyệt tùy tiện lấy một viên Ngũ Hành Luân Hồi Đan trên người nàng cùng với một viên linh thạch đưa vào trong đỉnh. Sau khi Càn Đỉnh ăn linh thạch thì chuyển động xoay tít. Sau tầm một khắc đồng hồ, bụng đỉnh của Càn Đỉnh đã rung rung, rồi nghe phù một tiếng, hai viên đan dược được nhả ra.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ, phát hiện viên Luân Hồi Đan đó lại giống y hệt với viên Ngũ Hành Luân Hồi Đan mà trước đây nàng đã luyện chế một ngày một đêm. Phát hiện này khiến Diệp Lăng Nguyệt vô cùng ngạc nhiên. Lẽ nào Càn Đỉnh sau khi sở hữu Đỉnh Linh thì đã có tác dụng phục chế hoàn toàn. Nó có thể trong thời gian cực ngắn phục chế ra đan dược, thậm chí là linh khí?
Diệp Lăng Nguyệt bị suy đoán to gan này của mình làm cho chấn động. Nàng không nói thêm lời nào, lại lấy ra mấy viên linh thạch, thêm một thanh Tinh Diên Chủy đều bỏ hết vào trong Càn Đỉnh.
Cũng giống như khi luyện chế Ngũ Hành Luân Hồi Đan, chỉ là thời gian hơi dài hơn một chút, Càn Đỉnh ước chừng trong thời gian nửa giờ lại nhả ra hai thanh Tinh Diên Chủy giống hệt nhau. Đôi tay nắm lấy Tinh Diên Chủy của Diệp Lăng Nguyệt không khỏi run lên, trong đầu nàng lại nảy sinh một ý nghĩ to gan hơn.
Càn Đỉnh có thể luyện đan, có thể luyện khí, thậm chí còn có thể luyện hóa ra động thiên thế ngoại như Hồng Mông Thiên. Vậy có phải có nghĩa là chỉ cần linh thạch đủ nhiều thì nàng thậm chí có thể dùng Càn Đỉnh luyện ra bất cứ thứ gì, thậm chí là cả người sống sờ sờ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]