Chương trước
Chương sau
Sườn núi Lục Chỉ Sơn có cái giếng đất sâu thẳm. Chỗ giếng đất, ánh sáng lập lòe yếu ớt tựa như đom đóm.

Diệp Lăng Nguyệt dẫn theo đám Tiểu Chi Ước tìm đến giếng đất. Nàng ra dấu tay, ra hiệu mọi người đừng lên tiếng. Thần thức Diệp Lăng Nguyệt khẽ động. Tinh thần lực xuôi theo giếng đất kéo dài xuống dưới.

Giếng đất giống như là do con người đào mà thành, độ dài tầm mấy trăm thước, phía dưới có một luồng sóng sức mạnh rất mạnh. Chắc hẳn đó chính là đất khoáng thạch mà trước đó Ba Sảnh đã nói.

Diệp Lăng Nguyệt ra dấu tay, bản thân đi đầu, Tiểu Chi Ước, Tiểu Ô Nha và Ba Sảnh theo sau. Vách của giếng đất rất trơn truột, Diệp Lăng Nguyệt khẽ xuôi theo thì đã xuống dưới giếng đất. Sau khi xuống đến nơi, Diệp Lăng Nguyệt đã bị cảnh tượng của giếng đất thu hút.

Ở phía dưới giếng đất này là một lượng lớn tinh thạch lạ, loại tinh thạch này bề ngoài trông có vẻ giống như băng nhưng sờ lên thì không hề lạnh giá. Nó cũng không phải là bất kỳ một loại khoáng thạch nào trên đại lục. Lúc Diệp Lăng Nguyệt đang nghiên cứu loại khoáng thạch này rốt cuộc là gì thì Tiểu Chi Ước trở nên nóng nảy.

“Chít chít ~ (Đại Hoàng huynh đệ)” Tiểu Chi Ước vừa xuống miệng giếng thì đã nhìn thấy Đại Hoàng hôn mê ở nơi không xa, nó nhảy lên hưng phấn.

Trong giếng đất, còn có mười mấy Tam Túc Điểu Nhân.Họ nhìn qua có hơi tiều tụy nhưng đều không bị thương. Ba Sảnh vội vàng đi lên trước. Ai ngờ vừa bước lên một bước thì ấn đường Diệp Lăng Nguyệt khẽ nảy lên.

“Cẩn thận!”

Thanh Thư Kiếm Cửu Long Ngâm trong tay nàng kêu dài một tiếng, vang lên tiếng lẻng xẻng, lướt vút đi về phía bóng đen đột nhiên lủi rađó. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng vang, Cửu Long Ngâm của Diệp Lăng Nguyệt lại bị quét ra ngoài, cắm lên trên đất. Một bóng đen thụt lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh.

Cửu Long Ngâm vô cùng sắc bén thế mà lại không sát thương được nó. Hơn nữa, tốc độ xem ra còn nhanh hơn vài phần so với Tiểu Chi Ước lúc trước kia.

“Lão đại, Đại Hoàng tỉnh rồi, nó nói chính là quái vật này đã uy hiếp nó.” Tiểu Chi Ước nhanh chóng huyết hóa. Nó và Đại Hoàng cùng chung mối thù, nhìn trừng trừng bóng đen đó.

Chả trách trước đây, Đại Hoàng và những Tam Túc Điểu Nhân còn lại đều không thể phát hiện mặt mũi thật sự của bóng đen. Chỉ bởi vì ngoại hình của bóng đen nhìn qua rất giống một đám mây đen, sương mờ mờ khiến người khác nhìn không rõ bản thể của nó.

“Không cho phép cướp mất bạn chơi của ta.” Lúc này, bóng đen bỗng nhiên mở miệng.

Điều khiến đám người Diệp Lăng Nguyệt sửng sốt là giọng nói của bóng đen rất là non nớt, giống như một đứa trẻ con vậy.

Bạn chơi?

Không lẽ nó bắt những Điểu Nhân này và Đại Hoàng tới chỉ là vì muốn tìm bạn chơi? Diệp Lăng Nguyệt và Ba Sảnh đều quay đầu nhìn về phía những Tam Túc Điểu Nhân bị bắt tới trước đó. Một đám Điểu Nhân đứng thành một hàng, đồng loạt cùng gật đầu.

“Nhóc con, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện trong Hồng Mông Thiên?”

Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới tin chắc, tên nhóc này chỉ là vì cô quạnh mới bắt người qua đây, xem ra không hề có ác ý gì. Bóng đen đó đang ngập ngừng, Tiểu Chi Ước ở một bên nắm đúng thời cơ chồm lên.

“Chít chít ~ (Tóm được rồi, xem ngươi chạy đi đâu, dám đâm vào bổn Chi Ước)”

Tên nhóc Tiểu Chi Ước rất thù dai. Trước đây bị bóng đen lai lịch bất minh kia ức hiếp nên lúc này, nó muốn trả cả vốn lẫn lời, vừa chồm vừa cào vừa cắn. Thế vẫn chưa tính, nó còn gọi thêm mấy đồng đội nhỏ cùng ra tay.

“Đủ rồi, Tiểu Chi Ước.” Diệp Lăng Nguyệt thấy choáng váng, phí khá nhiều sức lực mới khuyên nhủ được mấy con thú nhỏ đó.

Bị giày vò như vậy, sương mù xung quanh bóng đen đã tản đi rồi. Khuôn mặt thật của bóng đen cũng lộ ra. Khi nhìn rõ bộ dạng của bóng đen, mọi người đều kinh ngạc. Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt, trước lúc đó đều cho rằng bóng đen đó là sinh linh gì đó chưa biết của Hồng Mông Thiên. Suy cho cùng, Hồng Mông Thiên có sinh linh, thai nghén ra yêu tinh quỷ quái gì đó hoặc là linh thể cũng không tính là chuyện gì lạ.

Nhưng trên thực tế, khuôn mặt thật của bóng đen lại là… một cái đỉnh. Một cái đỉnh chỉ lớn bằng nắm tay. Nhìn nó có vẻ xám xịt, rất giống với đỉnh hương dùng để cắm nhang trong từ đường của gia đình bình thường.Hơn nữa cái đỉnh này, Diệp Lăng Nguyệt càng nhìn càng cảm thấy quen.

Nàng nghĩ kỹ lại thì bỗng nhiên phát hiện, cái đỉnh này chính là cái đỉnh mà năm đó nàng phát hiện trong từ đường của Diệp gia. Ba cái tai đỉnh, bụng đỉnh tròn vo, cũng chính là phiên bản vật thật của đỉnh ấn Càn Đỉnh trên lòng bàn tay nàng.

Diệp Lăng Nguyệt vội vàng nhìn đỉnh ấn Càn Đỉnh trong tay mình một cái, quả nhiên giống y như đúc, ngay cả hoa văn cũng giống nhau, quả thực chính là sinh đôi. Diệp Lăng Nguyệt nuốt nước bọt, đang chuẩn bị lên tiếng.

Ai ngờ đỉnh nhỏ đó bỗng cơ trí, vèo một tiếng chui đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt khóc oa oa lên.

“Chủ nhân, ta cuối cùng cũng tìm được người rồi, ta là Đỉnh Linh của người đây.”

Đỉnh nhỏ phải nói là khóc lóc kể lể, Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha lập tức hóa đá. Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới hiểu. Tên nhóc người đầy bùn dơ, không khác gì đứa trẻ lạc đường ở trước mặt này lại là Đỉnh Linh của mình? Càn Đỉnh của nàng rốt cuộc là đã sở hữu Đỉnh Linh từ lúc nào mà sao nàng lại không biết?

Nhưng nghĩ lại thì lúc đầu Diệp Lăng Nguyệt cũng từng học phép nuôi dưỡng khí linh. Chỉ là sau khi học xong, nàng vẫn luôn chưa bồi dưỡng ra được Đỉnh Linh thật sự. Nàng bận rộn nên đã quên mất luôn chuyện này.

Ai mà biết có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh. Đỉnh Linh lại tự mình ra đời trong tình trạng tự sinh tự diệt. Theo Đỉnh Linh tự nói thì nó đã sản sinh linh thức một cách vô tri vô giác. Còn việc tại sao nó lại ở trong Hồng Mông Thiên, điểm này cũng không khó giải thích.

Hồng Mông Thiên vốn dĩ chính là trời trong đỉnh, sinh ra theo Càn Đỉnh. Nơi ra đời Đỉnh Linh chính là ở Lục Chỉ Sơn. Sau khi Đỉnh Linh ra đời, linh thức chưa mở, không để ý nên đã lạc đường. Nó cũng không biết làm sao đi tìm chủ nhân của mình.

Nó ở mấy ngày trong Hồng Mông Thiên, cảm thấy rất chán, vừa đúng lúc gặp được đám người Ba Đồ dẫn theo một đám Điểu Nhân vào núi tìm khoáng thạch. Nó muốn tìm bạn chơi, nhưng lại sợ những Điểu Nhân đó bị hù dọa nên đã dứt khoát cướp đám Điểu Nhân đến đây một cách thần bí.

Như vậy, chân tướng đã rõ. Tuy chân tướng này quả thực khiến người ta có hơi cười ra nước mắt. Nhưng may là, hiểu lầm cuối cùng đã hóa giải. Đám Tam Túc Điểu Nhân bị bắt cũng được thả ra, cũng không gây ra tổn thương mang tính thực chất gì.Đỉnh Linh sau khi tìm được Diệp Lăng Nguyệt cũng vô cùng vui mừng.

Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha cũng có hơi ngại ngùng, nhưng may mà Đỉnh Linh cũng không thù dai, không bao lâu thì đã hòa hảo như ban đầu. Diệp Lăng Nguyệt dẫn đám Tam Túc Điểu Nhân đó cùng với một ít khoáng thạch khai thác ra từ trong động khoáng cùng quay về khu tập trung của Tam Túc Điểu Nhân.

Dù Đỉnh Linh sinh ra ở trong động khoáng giếng đất nhưng khoáng thạch ở trong động khoáng rốt cuộc là gì thì ngay cả bản thân Đỉnh Linh cũng không nhận ra được. Nó chỉ biết, mỗi lần khi bụng nó đói thì sẽ ăn những khoáng thạch đó.

“Ngươi còn biết đói bụng ư?” Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên ý thức đến một vấn đề, Đỉnh Linhkhông giống Càn Đỉnh, nó đã có sinh mạng. Nó sẽ già sẽ chết, còn trưởng thành và còn đói bụng, làm sao nuôi lớn nó còn là một vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.