Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Nguyệt cố nén cả nửa ngày mới miễn cưỡng khiến nước mắt quay tròn trong khoang mắt của mình không chảy ra.

"Cảm ơn ngươi, Đỉnh Linh."

Đỉnh Linh thấy bộ dạng của Diệp Lăng Nguyệt thì đại khái cũng đoán ra được, mảnh nguyên thần này chắc là người vô cùng vô cùng quan trọng đối với chủ nhân.

"Chủ nhân, người khoan đừng quá vui mừng. Nguyên thần này rất yếu, nhìn dáng vẻ vừa gặp phải trọng thương trước đó không lâu, ba hồn sáu phách của nó đều không còn nữa, hơn nữa còn thiếu mất tinh huyết và yêu lực. Dù là có sự trợ giúp của yêu hoa Tịch Nhan Vương, nhưng nếu lâu dài không tìm được cách khôi phục nguyên thần hoặc là không có thân xác thích hợp, một khi yêu lực trên Tịch Nhan Vương tan mất thì nó vẫn sẽ biến mất." Đỉnh Linh nói với vẻ nơm nớp lo sợ.

Nó dùng đỉnh tức tăng cường yêu nguyên, đó chỉ là cách trị ngọn không trị gốc.

"Vậy có cách gì để yêu thần của nó khôi phục?"

Diệp Lăng Nguyệt vội vàng hỏi, nàng nhìn chăm chú vào nguyên thần, cứ sợ bản thân vừa chớp mắt thì nguyên thần đó sẽ như ngọn đèn bị thổi tắt.

"Nguyên thần của nó rõ ràng là đã chịu trọng thương, cách khôi phục nguyên thần xem ra chỉ có thể là tu luyện lại từ đầu. Nhưng cách tu luyện nguyên thần chỉ có trong đại tông môn của Nhân Tộc các người mới có. Tuy nhiên ta lại có một cách, tạm thời có thể bảo toàn nguyên thần hiện có của nó, chính là thay nó luyện một thân xác, nhưng mà…" Đỉnh Linh do dự nhiều lần mới mở miệng.

Nó vẫn chỉ là một Đỉnh Linh, nhưng Diệp Lăng Nguyệt có tu vi là Phương Tôn, thêm vào đó lại tìm được nguyên thần và yêu hoa Tịch Nhan Vương, chỉ cần tìm đủ thêm một số linh vật liệu thì nó chắc cũng có thể miễn cưỡng luyện ra một thân xác để cho mảnh nguyên thần này nương thân, chỉ có điều…

"Có điều sao? Ngươi cần thứ gì mới có thể luyện chế thân xác, ta sẽ nhanh chóng thu thập."

Diệp Lăng Nguyệt không chờ Đỉnh Linh nói hết, hỏi một cách gấp rút.

"Ngoài nguyên thần ra, ta còn cần một miếng thịt và một khúc xương của người thân nhất, sau đó chính là lông tóc hoặc móng tay mà nguyên thần để lại lúc còn sống, cuối cùng còn cần một ít máu phượng hoàng." Những nguyên liệu đó mà Đỉnh Linh nói, Diệp Lăng Nguyệt nghe xong thì hơi nhíu mày.

Móng tay và lông tóc thì còn dễ, chỉ cần tìm được Mục quản gia, tìm mấy thứ như cái lược mà Phượng Tân lúc còn sống đã từng dùng.

Nhưng thịt và xương của người thân nhất, vậy thì phải tìm được Phượng Lan và công chúa Thanh Phong.

Còn về máu phượng hoàng…

"Lão đại, ta có thể cung cấp một ít máu phượng hoàng." Tiểu Ô Nha nhanh chóng đề nghị.

Tiểu Ô Nha khác với Tiểu Chi Ước, nàng ta trước đây nhờ sự giúp đỡ của Vu Trọng đã nhận được máu Thần Hoàng thái cổ mới có thể bù đắp nhược điểm không đủ Tiên Thiên.

Để đền bù, nàng cũng có thể hiến ra một ít máu phượng hoàng của mình.

"Nếu đã như thế, vậy ta lập tức liên hệ với Phượng Lan và công chúa Thanh Phong." Diệp Lăng Nguyệt nghe xong cũng đã hạ quyết tâm, lập tức viết một lá thư liên lạc với Diệp Hoàng Ngọc.

Nàng nhớ rằng, trước khi nàng rời khỏi biên cương, Diệp Hoàng Ngọc từng nói công chúa Thanh Phong và Phượng Lan đang trên đường tới đó.

Chuyện luyện chế thân xác càng thuận lợi hơn Diệp Lăng Nguyệt tưởng tượng.

Thư của nàng còn chưa gửi đi bao lâu, công chúa Thanh Phong và Phượng Lan đã đến Hạ Đô, đồng thời đã tìm đến Diệp Phủ.

Thì ra là trước đó, Diệp Cô thấy Diệp Lăng Nguyệt hồi phủ một mình, cảm thấy có hơi khác thường nên chủ động liên lạc với Diệp Hoàng Ngọc.

Diệp Hoàng Ngọc biết được tung tích của con gái nhưng lại vướng quân chức trên người, không tiện trực tiếp quay về Đại Hạ. Vừa đúng lúc Phượng Lan và công chúa Thanh Phong có lòng đem một phần sản nghiệp của Phượng Phủ chuyển vào Đại Hạ có quốc vận ngày càng phát triển, thêm vào đó công chúa Thanh Phong vẫn luôn lo lắng Diệp Lăng Nguyệt nên đã cùng Phượng Lan đến Hạ Đô.

Lúc Diệp Lăng Nguyệt gặp lại công chúa Thanh Phong và Phượng Lan, công chúa Thanh Phong vẫn là vẻ mặt tiều tụy, Phượng Lan nhìn có vẻ cũng già đi.

Hai vợ chồng đối với cái chết của Phượng Tân vẫn luôn canh cánh trong lòng, họ đều cho rằng hai người họ không xứng làm cha mẹ, là vì họ chăm sóc không tốt nên Phượng Tâm mới chết oan.

Diệp Lăng Nguyệt sắp xếp lại tâm tư, sự tồn tại của Đỉnh Linh và Hồng Mông Thiên, nàng dĩ nhiên là không thể nói với công chúa Thanh Phong và Phượng Lan.

Vì vậy, nàng quyết định ra tay từ công chúa Thanh Phong.

Suy cho cùng công chúa Thanh Phong từng là Địa Tôn của Thông Thiên Các, khả năng chấp nhận đối với một số chuyện hơn xa Phượng Lan.

Diệp Lăng Nguyệt đã tìm được một cái cớ, tìm cơ hội nói chuyện riêng với công chúa Thanh Phong.

Khi nàng nói với công chúa Thanh Phong rằng bản thân đã tìm được một "cao nhân thế ngoại", có cách giúp Phượng Tân hồi sinh thì trong mắt sưng húp của công chúa Thanh Phong bỗng chốc hiện ra ánh sáng hi vọng.

"Lăng Nguyệt, con nói có thật không vậy? Tân nhi có cơ hội sống lại ư?"

Dù là công chúa Thanh Phong, lúc này cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

Bà ấy ở trong Thông Thiên Các đã từng thấy không ít chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng Phượng Tân là bị người của tam tông và Tứ Phương Phong Ma Trận hủy đi thân xác và hồn phách, công chúa Thanh Phong vốn dĩ sớm đã mất hết hi vọng.

Mọi người bao gồm cả Mục quản gia, thậm chí đều khuyên công chúa Thanh Phong và Phượng Lan nhân lúc còn trẻ mà sinh thêm một đứa.

"Công chúa Thanh Phong, con không dám khẳng định người hồi sinh nhất định là Phượng Tân. Người chắc cũng biết, trong thân thể của Phượng Tân còn có một người nữa, chàng ấy chính là Quỷ Đế Vu Trọng. Chàng ấy và Phượng Tân cùng tồn tại giống như là hai mặt của một đồng tiền vậy. Vị cao nhân có thể giúp con luyện hóa cũng đã có nói, nói là nguyên thần sau khi phù hợp với thân xác mới thì có thể sẽ dẫn đến nguyên thần vốn có phát sinh thay đổi. Nó có thể là Phượng Tân, cũng có thể là Vu Trọng, cũng có thể là một người hoàn toàn mới."

Khi Diệp Lăng Nguyệt vừa biết được tin tức này từ miệng của Đỉnh Linh thì trong lòng cũng rất mâu thuẫn.

Để tay lên ngực tự hỏi, nàng hi vọng rằng Phượng Tân và Vu Trọng đều sống lại.

Nhưng nếu chỉ có thể chọn một người… hoặc sinh ra một người hoàn toàn mới, hơn nữa người đó thậm chí còn không nhận ra nàng, vậy nàng có thể chấp nhận được kết quả như vậy không.

Nhưng bất luận là loại kết quả nào, Diệp Lăng Nguyệt biết rằng, nàng vẫn muốn để chàng tái sinh.

Hiện giờ nàng cũng không băn khoăn nhiều như vậy nữa.

"Bất luận là Phượng Tân hay là Vu Trọng, chúng đều là con của ta. Chúng cũng là vì ta mới trở thành bộ dạng như hiện giờ. Con yên tâm, đừng nói là cần một miếng thịt, một khúc xương của ta, dù là dùng tính mạng của ta thì ta cũng sẽ giúp đứa con này sống lại."

Công chúa Thanh Phong lưỡng lự một lát, rồi nhìn đóa Tịch Nhan Vương mà Diệp Lăng Nguyệt lấy ra đó.

Khi nhìn rõ mảnh nguyên thần trên đó, đáy mắt bà ấy đã lộ ra vẻ yêu thương.

Công chúa Thanh Phong không những đồng ý với Diệp Lăng Nguyệt, bà còn khiến Diệp Lăng Nguyệt yên tâm với lời thề son sắt, bà ấy sẽ đi thuyết phục Phượng Lan.

Phượng Lan sau khi nghe xong nguyên nhân kết quả của sự việc, tuy có hơi băn khoăn nhưng cuối cùng vẫn không chống lại nổi việc yêu con sốt ruột nên cũng đã đồng ý rồi.

Thậm chí công chúa Thanh Phong còn nói với Diệp Lăng Nguyệt, nàng không cần đi thu thập thêm lông tóc hoặc móng tay của Phượng Tân.

Sau khi công chúa Thanh Phong vừa sinh ra Phượng Tân, hai mẹ con bị ép xa cách nên công chúa Thanh Phong đã lấy một nhúm tóc máu của Phượng Tân, nhiều năm nay bà ấy vẫn luôn mang theo trên người.

Cứ như vậy, mấy món đồ cần thiết mà trước đó Đỉnh Linh yêu cầu để luyện chế lại thân xác đều đã gom đủ rồi.

Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh đã thỏa thuận, hôm nay bắt đầu luyện chế thân xác mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.