Chương trước
Chương sau
Dưới sự che phủ của sông kiếm đó, vạn vật đều sợ hãi. An Nhược Tùng sợ tới mức hồn bay phách tán, Nhạc Mai cũng mặt mày trắng bệch, ngay cả Nam Cửu hòa thượng cũng hơi chấn động.

“Tử Đường tôn thượng, chạy, chúng ta mau chạy trốn thôi.” Lòng bàn chân An Nhược Tùng như nhũn ra, hoảng sợ nhìn sông kiếm đầy trời.

Chỉ là,thứ chờ đợi An Nhược Tùng lại là một tiếng thở dài.

“Đáng tiếc.”

Chợt thấy hắn vung tay áo rộng, trong tay áo một bảo tháp xoay tròn bay ra

Bảo Tháp xinh xắn tinh xảo giống như làm bằng thủy tinh, tổng cộng có sáu cái mái cong, trên mái cong đang treo sáu cái chuông. Sáu cái chuông đều chỉ có kích thước cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng đom đóm trong đêm tối, vô cùng đẹp mắt.

Khi nhìn thấy tháp nhỏ đó, môi của thành chủ Tứ Phương khẽ run, kêu lên thất thanh.

“Thần binh, Tịch Diệt Tháp!”

Không ngờ Tử Đường Túc của Cô Nguyệt Hải lại mang trong người Tịch Diệt Tháp như vậy. Trên đời, nếu đã có sát binh thì sẽ có thần binh. Thần binh là sự tồn tại đã vượt khỏi linh khí bậc Thiên.

Thành chủ Tứ Phương chỉ biết rằng, thân phận của Tử Đường Túc trong môn phái cực kỳ tôn quý, nhưng có thế nào cũng không ngờ được đối phương vậy mà lại sở hữu thần binh. Chỉ là thần binh vừa xuất hiện, tính mạng của mọi người cũng coi như đã giữ lại được.

Bảo tháp đó vừa ra thì bay vào không trung. Thân tháp che phủ ở phía trên vùng trời của đám người Tử Đường Túc. Chỉ nghe ầm một tiếng, thân tháp liên tục biến lớn, bao phủ đám người Tử Đường Túc vào trong đó, trấn giữ ở ngoài cổng núi Hỗn Nguyên Tông.

Tịch Diệt Tháp đó vừa rơi xuống đất, phát ra một tràng tiếng vang. Sông kiếm hóa thành lớp lớp kiếm sóng, từng lớp đánh về phía Tịch Diệt Tháp đó. Nhưng khi sức mạnh sông kiếm ập đến, chuông ở trên Tịch Diệt Tháp sẽ vang lên. Kiếm uy sông kiếm đầy trời lại hoàn toàn không thể rung chuyển Tịch Diệt Tháp.

Vu Trọng thấy thần binh như thế, sắc mặt dưới lớp mặt nạ nghiêm nghị vài phần. Không chỉ như vậy, Tịch Diệt Tháp đó dường như ẩn chứa vô số thần lực. Vu Trọng có thể cảm nhận được yêu lực trong cơ thể hắn bởi vì sự xuất hiện của Tịch Diệt Tháp mà trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Thế nhưng, hắn đã không có bao nhiêu thời gian nữa rồi. Lăng Nguyệt sắp bị đưa đến cấm địa rồi.

“Ha ha, Vu Trọng, ngươi có lợi hại hơn nữa thì có thể làm được gì. Ta cho ngươi biết, người thương của ngươi chết chắc rồi. Chỉ cần nàng ta đến cấm địa, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ giết nàng ta, nàng ta sẽ tan tành mây khói. Cả đời này ngươi cũng đừng mong gặp lại nàng ta.” An Nhược Tùng thấy bản thân đã thoát khỏi nguy khốn, tiểu nhân đắc chí, tùy tiện cười nhạo chửi rủa trong Tịch Diệt Tháp.

Tan tành mây khói? Bốn chữ lớn này lọt vào tai Vu Trọng.Vừa nghĩ tới Diệp Lăng Nguyệt sẽ vĩnh viễn biến mất. Hắn chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân thoáng cái đã vọt lên đỉnh đầu.

Tịch Diệt Tháp đó chính là thần binh, thực lực của Tử Đường Túc. Vu Trọng cũng không hoàn toàn nắm chắc sẽ đánh bại hắn trong thời gian ngắn. Lúc này trong lòng Vu Trọng chỉ có một giọng nói, Diệp Lăng Nguyệt gặp nguy hiểm, hắn phải đi tìm nàng.

“Nếu Lăng Nguyệt thiếu đi một sợi tóc, ta muốn tam tông chín phái các ngươi hết thảy đều chôn cùng!” Vu Trọng hai mắt sung huyết, rồi đột nhiên bứt ra lao về phía cấm địa của Hỗn Nguyên Tông.

“Quá muộn rồi, lúc này tiểu tiện nhân đó sớm đã chết rồi. Khụ khụ...” An Nhược Tùng còn chưa nói xong, bỗng cổ bị xiết chặt, cả người bị xách lên giống như một con gà con vậy.

“Tử Đường tôn thượng, tôn thượng người làm gì vậy?” An Nhược Tùng lúc này mới nhìn rõ, người bóp chặt cổ mình chính là Tử Đường Túc.

An Nhược Tùng thân là chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông, cũng coi như có gặp Tử Đường Túc mấy lần. Trong ấn tượng, vị tôn thượng của Cô Nguyệt Hải này xưa nay không nói cười tùy tiện, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng lúc này, mặt ông ấy lại lộ ra vẻ phẫn nộ, trong đôi mắt chưa bao giờ xuất hiện chút gợn sóng nào khiến cho chân của người ta phát lạnh.

“Ở đâu?”

An Nhược Tùng nhất thời còn chưa hiểu ra.

“Tử Đường tôn thượng, có gì từ từ nói, cái gì ở đâu?”

“Tử Đường tôn thượng, người buông An chưởng môn xuống trước đã, hắn sắp không thở được rồi.” Nhạc Mai còn muốn khuyên can, nào biết Tử Đường Túc lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, nàng ta chợt cảm thấy da đầu tê rần.

“An chưởng môn, Tử Đường tôn thượng là hỏi ngươi cô bạn nhỏ Diệp ở nơi nào, người nào muốn giết cô ấy?”

Nam Cửu hòa thượng cũng gấp đến độ lắc đầu, thầm nghĩ đến lúc nào rồi, Tử Đường tôn thượng, xin ông nói thêm vài chữ đi.

Nhưng mà nghĩ lại, Tử Đường tôn thượng quen biết Diệp Lăng Nguyệt lúc nào vậy? Không đúng, phải nói là sao ông ấy lại quan tâm đến sự sống chết của một tuyển thủ chỉ từng gặp mặt một lần?

“An chưởng môn, An Thất Nương là do Quỷ Đế giết, chẳng liên quan gì đến cô bạn Diệp.” Thành chủ Tứ Phương cũng giúp giải thích.

Ông ta còn tưởng rằng, An Nhược Tùng bắt Diệp Lăng Nguyệt là vì báo thù cho An Thất Nương.

Thành chủ Tứ Phương trước khi ra khỏi thành thì đồ đệ chính thức Long Bao Bao đã khẩn cầu, nhờ ông ta nhất định phải cứu được Diệp Lăng Nguyệt.

“Việc này... việc này không thể nói.” An Nhược Tùng bị Tử Đường Túc bóp đến nỗi khí vào thì ít khí ra thì nhiều, nhưng vẫn không dám nói thêm.

Ngay lúc này, một vùng ánh lửa nổi lên dày đặc. An Nhược Tùng phát ra từng loạt tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy trên cánh tay phải của hắn, từng mảng từng mảng lửa màu đen bò lên. Lửa đó giống như axit mạnh vậy, thấy máu thịt liền ăn mòn. Cánh tay phải hoàn hảo đó của An Nhược Tùng lại biến thành một cọng xương trắng thảm hại trong nháy mắt.

“Á!” Nhạc Mai sợ tới mức kêu lên kinh hãi.

Nàng ta từng thấy qua vô số thủ đoạn bức cung. Thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Tử Đường Túc xuất thân tam tông lại sẽ dùng thủ pháp bức cung tàn nhẫn như vậy. Lại nhìn giữa ngón tay Tử Đường Túc, ngọn lửa màu đen cuồn cuộn.

Đó là... thành chủ Tứ Phương nuốt nước bọt. Thân là luyện khí sư, ông ta tất nhiên nhìn qua thì đã nhận ra lửa màu đen. Đó là lửa đen có cấp cao nhất trong lửa tinh thần. Tử Đường Túc, ông ấy cũng là một luyện khí sư! Hơn nữa là luyện khí sư lợi hại nhất!

Lại nhớ tới tòa Tịch Diệt Tháp mà trước đó Tử Đường Túc dùng để đối kháng với Vu Trọng, trong đầu thành chủ Tứ Phương vang lên ong ong. Chẳng lẽ thần binh Tịch Diệt Tháp đó lại là do chính Tử Đường Túc luyện chế ra?

“Tử Đường Túc, sao ông dám... sao ông dám phế tay phải của ta.”

An Nhược Tùng đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn đã không còn dáng vẻ chưởng môn đệ nhất đại tông môn chín phái nữa.

Lửa đen tinh thần chính là một loại cao nhất trong các mồi lửa tinh thần. Thân thể bị lửa đen làm bị thương thì dù là dùng linh đan tái tạo bắp thịt cũng không có cách nào trị được. An Nhược Tùng vốn tưởng rằng được Tử Đường Túc cứu thì sẽ an toàn, nhưng lại không ngờ được thủ đoạn của Tử Đường Túc không hề thua kém so với Vu Trọng.

Tử Đường Túc không trả lời, hắn trực tiếp dùng hành động để trả lời tất cả. An Nhược Tùng lại một hồi kêu thảm, cánh tay trái của hắn cũng bị lửa đen nuốt chửng trong nháy mắt. An Nhược Tùng đã mất đi hai tay, đâu còn dám mạnh miệng.

“Là Hỗn Nguyên Lão Tổ muốn bắt Diệp Lăng Nguyệt, ông ấy nói có người ở Thần Giới muốn giết Diệp Lăng Nguyệt. Những việc khác, ta không biết gì cả.”

An Nhược Tùng vừa nói xong. Một luồng lửa đen từ đầu ngón tay Tử Đường Túc chui vào ngực An Nhược Tùng. Ông ta chỉ cảm thấy đan điền trong cơ thể thoáng cái nổ tung ra, trước mắt tối sầm rồi chết đi. Hắn thế mà thoáng cái đã phế một bộ tu vi của An Nhược Tùng cấp Thần Thông Cảnh?

Tử Đường Túc... hắn rốt cục là ai?

Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tử Đường Túc cũng không giải thích, hắn sải bước ra, người cũng đã biến mất trong màn đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.