Dưới sự che phủ của sông kiếm đó, vạn vật đều sợ hãi. An Nhược Tùng sợ tới mức hồn bay phách tán, Nhạc Mai cũng mặt mày trắng bệch, ngay cả Nam Cửu hòa thượng cũng hơi chấn động. 
“Tử Đường tôn thượng, chạy, chúng ta mau chạy trốn thôi.” Lòng bàn chân An Nhược Tùng như nhũn ra, hoảng sợ nhìn sông kiếm đầy trời. 
Chỉ là,thứ chờ đợi An Nhược Tùng lại là một tiếng thở dài. 
“Đáng tiếc.” 
Chợt thấy hắn vung tay áo rộng, trong tay áo một bảo tháp xoay tròn bay ra 
Bảo Tháp xinh xắn tinh xảo giống như làm bằng thủy tinh, tổng cộng có sáu cái mái cong, trên mái cong đang treo sáu cái chuông. Sáu cái chuông đều chỉ có kích thước cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng đom đóm trong đêm tối, vô cùng đẹp mắt. 
Khi nhìn thấy tháp nhỏ đó, môi của thành chủ Tứ Phương khẽ run, kêu lên thất thanh. 
“Thần binh, Tịch Diệt Tháp!” 
Không ngờ Tử Đường Túc của Cô Nguyệt Hải lại mang trong người Tịch Diệt Tháp như vậy. Trên đời, nếu đã có sát binh thì sẽ có thần binh. Thần binh là sự tồn tại đã vượt khỏi linh khí bậc Thiên. 
Thành chủ Tứ Phương chỉ biết rằng, thân phận của Tử Đường Túc trong môn phái cực kỳ tôn quý, nhưng có thế nào cũng không ngờ được đối phương vậy mà lại sở hữu thần binh. Chỉ là thần binh vừa xuất hiện, tính mạng của mọi người cũng coi như đã giữ lại được. 
Bảo tháp đó vừa ra thì bay vào không trung. Thân tháp che phủ ở phía trên vùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870877/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.