Trong khoảnh khắc cổng núi sụp đổ, An Nhược Tùng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt. Gương mặt vàng kim lạnh lùng đó của Vu Trọng vút qua trước mặt ông ta. Nắm đấm của hắn đánh mạnh vào ngực An Nhược Tùng. Canh khí hộ thể của An Nhược Tùng hoàn toàn vô dụng trước mặt Vu Trọng, đã trực tiếp bị xé rách. 
Chỉ nghe thấy xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc, một vị tanh ngọt trào lên, thần sắc An Nhược Tùng thay đổi. Sắc mặt hắn thảm hại, trong lòng biết rằng bản thân căn bản không phải là đối thủ của Vu Trọng. Thực lực của người đàn ông này mạnh đến mức khiến người khác căm phẫn. 
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi à? Tam tông chín phái chẳng qua cũng chỉ có thế.” 
Giọng nói lạnh lùng của Vu Trọng tựa như mũi nhọn đâm vào màng nhĩ của An Nhược Tùng. 
Ngay sau đó, Vu Trọng đá phịch một cước, đá An Nhược Tùng rơi từ trên không xuống.Thân thể của An Nhược Tùng rơi thẳng xuống đất, ở trên mặt đất nện thành một cái hố lớn rộng mấy trượng. 
Tầm mắt Vu Trọng di chuyển sang Trần Mộc ở bên cạnh, rồi lại từ từ nhìn lên người Diệp Lăng Nguyệt ở một bên. 
“Trần Mộc, đưa Diệp Lăng Nguyệt đến cấm địa, tìm Lão Tổ.” 
An Nhược Tùng biết rằng, hôm nay nếu Trần Mộc còn không trốn thoát thì cơ nghiệp nhiều năm của Hỗn Nguyên Tông sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát. Hắn hướng lên cao quát một tiếng, vô cùng căm uất, dùng hết nguyên lực toàn thân xông thẳng về phía Vu Trọng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870876/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.