Trong Hỗn Nguyên Tông, Trần Mộc sau khi thu hồi quang phù thì chạy như điên. Hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn trận ác đấu của Vu Trọng và An Nhược Tùng, cũng không biết người của tam tông sau đó đã chạy tới. Trên đường chạy đi, Trần Mộc đã nhìn thấy thi thể khắp nơi.
Hắn còn nhìn thấy sư phụ của mình, đại trưởng lão Trường Lạc. Đại trưởng lão Trường Lạc mắt trợn to, đầy vẻ kinh hoàng. Có vài đệ tử, thậm chí ngay cả thi thể cũng không tìm được. Tất cả đều là một chiêu mất mạng.
Toàn bộ Hỗn Nguyên Tông tựa như địa ngục vậy, máu chảy thành sông. Không chỉ là đệ tử trong tông môn, ngay cả linh thú trong tông môn cũng không một con nào sống sót.
Thật quá đáng sợ.
Người đàn ông đó, Vu Trọng hắn chính là ma quỷ. Từ nhỏ, hắn chính là lấy việc chém giết làm sinh kế. Trong lòng Trần Mộc chỉ có một ý nghĩ là nhanh chạy đến cấm địa, nếu không thì Hỗn Nguyên Tông sẽ thật sự xong đời.
Cấm địa của Hỗn Nguyên Tông cực kỳ bí mật, cho dù Trần Mộc thân là đệ tử chủ chốt cũng hao tổn một ít công sức mới mở được cơ quan bên ngoài cấm địa. Phía trước, cuối cùng đã xuất hiện một tòa lăng mộ rất lớn. Đó chính là mộ chôn quần áo và di vật của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Trần Mộc đứng ở cổng cấm địa, hô hấp của hắn mới nhẹ nhàng một chút. Hắn thả quang phù ra, Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng bên trong quang phù, lúc nhìn thấy Trần Mộc thì Diệp Lăng Nguyệt bình tĩnh nói.
“Trần Mộc, ngươi thả ta ra. Ta có thể khuyên Vu Trọng không giết ngươi.”
“Không được, Diệp Lăng Nguyệt, nàng đừng hòng mê hoặc ta, Quỷ Đế Vu Trọng căn bản không phải là người, hắn sẽ không nghe lời nàng đâu. Ta phải giao nàng cho Lão Tổ thì Hỗn Nguyên Tông mới được cứu.” Trần Mộc đưa tay mở cơ quan của lăng mộ.
“Trần Mộc, Hỗn Nguyên Tông đã bị tiêu diệt rồi. Lúc này, chưởng môn các ngươi chỉ e cũng đã bị giết. Ngươi là người thông minh, ngươi cũng biết đạo lý cây đổ bầy khỉ tan. Ngươi cảm thấy dựa vào sức của một mình ngươi thì có khả năng chấn hưng lại Hỗn Nguyên Tông ư?” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra được, Trần Mộc đã bắt đầu dao động rồi.
Tay của hắn, lần lữa vẫn chưa đặt lên cơ quan. Hắn cũng biết, lời của Diệp Lăng Nguyệt không hề sai.An Nhược Tùng không phải là đối thủ của Quỷ Đế Vu Trọng. Hắn đang lưỡng lự.
Nếu mở lăng mộ ra, thông báo cho Hỗn Nguyên Lão Tổ thì Diệp Lăng Nguyệt sẽ chết, hắn không nỡ để nàng chết.
“Diệp Lăng Nguyệt, ta...” Trần Mộc nuốt mạnh ngụm nước bọt: “Ta có thể tha cho nàng, thế nhưng ta có một điều kiện, sau khi thả nàng ra thì nàng phải thành thân với ta, làm nữ nhân của ta.”
Trần Mộc đã từng nghĩ tới, tuân theo sự sắp xếp của sư phụ thành thân với Nhạc Mai. Nhưng từ sau khi hắn và Nhạc Mai có quan hệ xác thịt, nữ nhân kia liền bắt đầu để lộ bản tính, cứ hở chút lại xem hắn như là vật sở hữu riêng vậy, khoa tay múa chân. Trần Mộc xuất thân quý tộc, dĩ nhiên không thể nào chịu được.
Càng như vậy, hắn lại càng ngưỡng mộ Diệp Lăng Nguyệt. Hắn lúc nào cũng nhớ tới lúc ở Kim Loan Điện của Bắc Thanh. Diệp Lăng Nguyệt biết vâng lời, ánh mắt trong đôi mắt xinh đẹp đó nhìn vào Phượng Tân. Hắn rất muốn nàng có thể dùng ánh mắt tương tự như vậy để nhìn mình.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thì lại là một đợt lạnh giá, tên Trần Mộc chết tiệt này, đã sắp chết đến nơi thế mà còn dám có ý đồ với nàng. Đừng nói là thành thân với hắn, chỉ là ở với hắn lâu hơn một lúc thì nàng cũng không muốn. Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, lúc này lựa chọn tốt nhất là đồng ý với yêu cầu của Trần Mộc, dù sao chỉ cần ra khỏi quang phù thì có thể ép lui hắn.
Nhưng người xưa nay miệng lưỡi lanh lẹ như nàng, đến giờ phút này lại không sao nói ra được hai chữ đồng ý. Diệp Lăng Nguyệt thế mới biết, bởi vì nàng đã đồng ý với Phượng Tân. Người trong lòng nàng muốn thành thân cũng chỉ có một người mà thôi. Cho dù là lừa gạt Trần Mộc thì đối với nàng mà nói, đó cũng là một loại phản bội đối với Phượng Tân.
“Trần Mộc, ngươi hẳn là đã sớm biết, ta cùng Phượng Tân có hôn ước bằng miệng. Ta là thê tử chưa rước về của chàng, ta không thể cho ngươi bất kỳ hứa hẹn nào.” Sự phủ nhận của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho Trần Mộc thẹn quá hoá giận.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi giả bộ tiết liệt trung trinh gì chứ. Nếu ngươi đã là thê tử chưa rước về của Phượng Tân thì tại sao lại dây dưa không rõ ràng với Quỷ Đế Vu Trọng. Ta thấy ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chỉ sợ đã sớm có quan hệ bất chính với Vu Trọng.” Trần Mộc nói mỉa mai.
Quỷ Đế Vu Trọng đó là ai chứ. Hắn chịu vì một nữ nhân mà đồ sát toàn bộ Hỗn Nguyên Tông, chứng tỏ quan hệ của hai người tuyệt đối không đơn giản.Vừa nghĩ tới Diệp Lăng Nguyệt bắt cá hai tay mà lại không chịu hùa theo hắn, Trần Mộc nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Trần Mộc, ngươi đừng có nói lung tung, chuyện của ta và Vu Trọng, Phượng Tân còn chưa tới lượt người khác nói này nói kia.” Diệp Lăng Nguyệt cũng đã tức giận.
Sự bảo vệ của nàng đối với hai người khiến cho Trần Mộc đố kỵ đến nỗi trái tim cũng muốn thắt lại.
“Diệp Lăng Nguyệt, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi rốt cục có đồng ý hay không. Ta nói thật cho ngươi biết, chỉ cần ta mở lăng mộ ra thì ngươi nhất định phải chết. Hỗn Nguyên Lão Tổ không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn để ngươi hồn bay phách tán. Tên Phượng Tân vô dụng đó thật sự tốt như thế ư, ngươi vì hắn mà ngay cả miễn cưỡng đồng ý với ta một chút cũng không chịu ư.” Trần Mộc chất vấn.
“Có lẽ chàng cũng không tốt như thế, nhưng đối với ta mà nói thì chàng chính là tốt nhất.” Diệp Lăng Nguyệt hoàn toàn không để tâm đến sự uy hiếp của Trần Mộc.
“Ha ha ha, được, hay cho người tốt nhất. Vậy các ngươi hãy chết cùng nhau đi, thứ Trần Mộc ta không có được thì kẻ khác cũng đừng mong có được.” Trần Mộc nhấn vào cơ quan của lăng mộ.
Cổng lớn lăng mộ nặng trịch phát ra tiếng vang cót két, từ từ mở ra. Trần Mộc khẽ khép năm ngón tay, quang phù mà Diệp Lăng Nguyệt đang ở trong đó mắt thấy sắp bị đẩy vào lăng mộ.
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Trần Mộc có một luồng bóng đen lướt mạnh đến. Trần Mộc chỉ cảm thấy vai trái đau dữ dội, nhìn kỹ lại thì trên vai đã có thêm một hố máu, máu tươi đang chảy ào ạt ra ngoài. Hắn hừ một tiếng, đè chặt miệng vết thương.
Diệp Lăng Nguyệt đã có nửa người tiến vào lăng mộ, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn ập tới. Cả người nàng và quang phù bị kéo ra ngoài. Một cái mặt nạ màu vàng kim cùng với đôi mắt màu hổ phách đó thu vào tầm mắt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thân thể Diệp Lăng Nguyệt không khỏi run lên.
Nàng nhìn hắn ngơ ngẩn, vẻ mặt vui mừng đã mất nay lại trở về trong mắt người đàn ông đã lây nhiễm nàng.
“Vu... Phượng Tân, chàng rốt cục là người nào?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, cách bởi quang phù, tay của nàng thử chụp lên chiếc mặt nạ màu vàng kim lạnh giá đó.
“Cái đó rất quan trọng ư? Dù là Vu Trọng hay là Phượng Tân, bọn ta đều yêu nàng.” Hắn tháo mặt nạ xuống. Dưới lớp mặt nạ, trên gương mặt khiến người ta ngạc nhiên đó, trong đôi mắt sâu xa mang theo tình yêu vô cùng nồng nàn, đằng sau tình yêu đó vẫn ẩn giấu sự thấp thỏm.
Vu Trọng lúc này giống như là một đứa bé trai hư đã làm sai chuyện, bị bắt gặp ngay tại trận, lòng sợ sẽ không được lượng thứ. Khoảnh khắc đó, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó ngập tràn. Sự bàng hoàng và bất an trước đó được thay thế bởi một cảm giác ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời.
Vu Trọng cũng được, Phượng Tân cũng được, chàng chính là chàng. Có lẽ chẳng biết từ lúc nào, nàng đã yêu chàng rồi. Người vừa có sự dịu dàng của Phượng Tân, vừa có sự bá đạo của Vu Trọng.
Diệp Lăng Nguyệt mỉm cười, nụ cười của nàng thu vào trong mắt Vu Trọng, tựa như một phong cảnh đẹp nhất trên thế giới. Hòn đá lớn đè nặng trong lòng chàng bấy lâu thoáng cái đã được dời đi, hắn biết rằng tiểu nữ nhân của hắn đã tiếp nhận hắn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]