Giọng nói kia của Phượng Tân... ba phần cảm khái, ba phần khẩn cầu, còn có bốn phần giống như là đang làm nũng?
Cộng với khuôn mặt nhìn như tan nát cõi lòng của nam nhân kia,nhịp tim của nữ nhân giống như bị sát thương, vẻ mặt của Diệp Lăng Nguyệt thoáng qua chút hoảng hốt, chật vật ghìm lòng xuống, nàng mắng thầm ở trong lòng.
Yêu nghiệt.
“Cũng tốt, cái gì mà Vương với không Vương thật khó đọc, ta gọi ngươi là Phượng Tân, ngươi cũng đừng gọi ta Diệp cô nương, gọi ta Lăng Nguyệt là được.” Diệp Lăng Nguyệt cũng tự nhiên phóng khoáng, nhưng lời nói của nàng lại vừa hù dọa khiến đám người Lam Thải Nhi giật mình.
Nhất là An Mẫn Hà, hàm răng của nàng ta cắn chặt, đôi mắt thì giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt.
Đúng là lũ nhà quê không biết xấu hổ, đã không biết thân phận của Phượng Vương là như thế nào, lại còn dám thân thiết mà gọi tên thật của Phượng Vương
“Lăng Nguyệt, những tờ ngân phiếu này là ta trả ơn ngươi đã cứu mạng, xin đừng từ chối.” Phượng Tân ở sát vách nên đã sớm nghe được nội dung câu chuyện.
Chẳng biết tại sao lúc nghe được An Mẫn Hà làm nhục Diệp Lăng Nguyệt, thì một người vốn dĩ không vì bất cứ chuyện gì mà nổi giận như hắn lại trỗi dậy một nỗi căm hận ngút trời.
Thái độ của hắn thậm chí còn rất khác thường, mở miệng là muốn giúp Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn muốn bảo vệ nàng... Hắn không muốn nàng phải chịu ấm ức.
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870338/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.