Chương trước
Chương sau
Ngũ Trân Nhưỡng không khó làm, chỉ khó ở chỗ khống chế tỷ lệ của Độc Thảo và Độc Trùng.

Còn có một điểm quan trọng đó là mùi rượu thuốc chủ yếu trong Ngũ Trân Nhưỡng, gọi là Chiểu Chu Nguyên Hạch, cần một loại nhân Quỷ Nữ Chiểu Chu.

Loại độc trùng này là một loại Linh Thú cấp ba.

Linh Thú cấp ba, ít nhất cũng phải cần đến cao thủ Hậu Thiên Đỉnh Phong mới có thể đối phó được.

An Mẫn Hà lần này từ Đế Đô tới là để làm một bình Ngũ Trân Nhưỡng, nhưng lại mang không ít thuộc hạ của Hầu gia phủ đi theo.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong, mới chợt hiểu ra, chả trách, An Mẫn Hà lại nắm chắc phần thắng đến vậy.

Nên đi đâu tìm Hậu Thiên Đỉnh Phong, thậm chí là Cao Thủ Tiên Thiên đây.

Mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc là một Cao Thủ Tiên Thiên, nhưng bà đang trấn giữ hầm mỏ núi Thất Bắc. Cao Thủ Tiên Thiên bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt chỉ còn lại mỗi Lam Thải Nhi.

Điều đáng sợ là Diệp Lăng Nguyệt còn không biết nói sao để đồng ý cho Phượng Vương gia đi theo.

Nàng suy đi nghĩ lại, Phượng Tân nhất định sẽ mang theo hộ vệ. Đường đường là Phượng Vương, trong phủ nhất định có trên dưới một trăm thị vệ.

Có lẽ đến lúc đó, căn bản không cần nàng và Lam Thải Nhi hao tâm tốn sức, thuộc hạ của Phượng Vương chỉ cần đứng chỉ tay là có thể giải quyết Linh Thú cấp ba.

Nàng vẫn muốn tìm cách đi hỏi thăm cách làm ra Ngũ Trân Nhưỡng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Nguyệt an ủi Lam Thải Nhi mấy câu, liền rời khỏi Túy Tiên Cư.

Bên ngoài Túy Tiên Cư, trong xe ngựa của Phượng phủ, Phượng Tân dang rộng tay, trên tay hắn là một con Tiểu Kim Hạc lấp lánh.

Vốn dĩ Tiểu Kim Hạc đã chết, phe phẩy cánh giống như một con Tiểu Hạc có sinh mệnh, nhẹ nhàng dùng mỏ chạm vào lòng bàn tay của Phượng Tân rất thân mật.

Từ đêm Tiểu Kim Hạc trở về, nó thay đổi một cách vi diệu. Nó dường như đã thông linh tính, cũng biết Phượng Tân chính là chủ nhân của nó.

Tiểu Kim Hạc được giấu trong tay áo bào của Phượng Tân.

Lúc gặp Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Kim Hạc mới động đậy.

Phượng Tân lúc đó đã xác định, Diệp Lăng Nguyệt chính là nữ tử đem may mắn đến cho Tiểu Kim Hạc.

Hắn rũ mí mắt xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

“Không ngờ lại là nàng ta.”

Từ ngày hôm đó, Tiểu Kim Hạc sau khi tạm thời hóa giải hàn chứng trong cơ thể của Phượng Tân. Phượng Tân liền bắt đầu bí mật điều tra chủ nhân của hai phong thư kia.

Chỉ tiếc là sau trận đó, vừa đúng lúc Diệp Lăng Nguyệt trở về Thu Phong Trấn, tinh thần của Tiểu Kim Hạc lại không còn đủ sức để chống chọi nếu đi đến Thu Phong Trấn.

Vì thế Phượng Tân được một trận thất hồn lạc phách, dọa Mục Lão tiên sinh suýt chút nữa phải gọi Liêu hội trưởng đến khám bệnh.

Không ngờ rằng, hôm nay lại gặp được nàng ở Túy Tiên Cư,.

“Không bệnh mà kêu, tỉnh lại đi, đồ ngốc.” Nhớ tới bộ dạng của Diệp Lăng Nguyệt và An Mẫn Hà lúc đối đầu nhau, ánh mắt tà ác hiện rõ trên khuôn mặt của Phượng Tân.

Bởi vì không còn cha mẹ từ nhỏ, Phượng Tân trưởng thành rất sớm. Hắn làm việc chưa bao giờ thành công, đây là lần đầu tiên hắn nghĩ ra ý tưởng chọc ghẹo người khác.

Nếu nàng biết, hắn là tên tiểu tử “không ốm mà kêu”, nàng sẽ có biểu cảm gì?

Rõ ràng vừa rời xa không lâu, hắn đã bắt đầu mong đợi, mấy hôm sau sẽ được gặp nàng lần nữa.

Ngay chính lúc Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân gặp mặt hiệp hội Phương Sĩ trong Ly thành. Diệp Hoàng Thành mang theo hai thợ rèn của Diệp gia, vừa mới báo danh xong, đại diện Diệp gia tham dự đại hội Dã Luyện lần này.

Đại hội Dã luyện, là sự kiện mà mỗi năm Ly thành tổ chức một lần. Năm nay là năm đầu tiên, mà cũng là bởi vì liên quan đến việc cung cấp quặng sắt cho quân đội, nên sẽ rất náo nhiệt.

Mấy chục hương trấn bên cạnh Ly thành, đều có người đến tham gia.

Cũng may lần này, hiệp hội Phương Sĩ chỉ phụ trách chủ trì, chứ không phái người tham gia đại hội Dã Luyện, vì vậy mà xác suất chiến thắng của Diệp gia rất cao.

Báo danh xong, Diệp Hoàng Thành chờ người đi từ hiệp hội Phương Sĩ ra, đi được mấy bước, liền thấy Tống Nghiễm Nghĩa và Liên đại sư.

Lúc nhìn thấy Tống Nghiễm Nghĩa, Diệp Hoàng Thành mặt tối sầm lại.

“Tống Nghiễm Nghĩa, ngươi vẫn dám xuất hiện ở trước mặt ta.” Diệp Hoàng Thành vừa nhìn thấy Tống Nghiễm Nghĩa, liền nhớ lại sự việc mấy ngày trước, già trẻ trai gái từ trên xuống dưới nhà Diệp gia ở hầm mỏ mất mạng gần nửa.

Lần đó, núi Thất Bắc bị hủy hoại một phần ba, rất nhiều người bị thương.

Tống Vạn Sư đã chết, nhưng Tống Nghiễm Nghĩa từ sau hôm đó biến mất không rõ tung tích, không ngờ rằng, hắn lại trốn ở Ly thành.

“Diệp Hoàng Thành, ngươi cho rằng đây đâu, đây là Ly thành, cũng không phải là nơi ngươi có thể giương oai.” Tống Nghiễm Nghĩa có ánh mắt không sợ hãi, đằng sau hắn kéo theo vài người vây quanh.

Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi sau khi tạm biệt nhau, trở về Diệp phủ đã là chưởng đinh tiền hậu.

Nàng vừa vào cửa, đã cảm thấy có cái gì đó không đúng.

“Lăng Nguyệt, cuối cùng thì con cũng về rồi, việc lớn không hay rồi, tứ cữu cùng hai vị sư phó của ngươi bị đánh trọng thương rồi.” Vợ của Ngũ cữu vội vã đi tới, phía sau là một vị thầy thuốc.

Tu vi của Diệp Hoàng Thành, Diệp Lăng Nguyệt cũng biết. Trước khi mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc khôi phục, Diệp Hoàng Thành có thể nói là sự tồn tại của Diệp gia sau Diệp Cô và Diệp Hoàng Thụ.

Tuy nói có chút xích mích với Diệp Hoàng Thành, nhưng trận này, hai cha con Diệp Hoàng Thành cũng không chọc ghẹo gì nàng. Mọi người đều là người một nhà, không để ý, sẽ lộ rõ nàng không hiểu chuyện.

Diệp Lăng Nguyệt đi theo vị thầy thuốc kia vào nhà.

Diệp Hoàng Thành cùng hai người võ sư nhà Diệp gia cũng ở bên trong phòng, ngoài Diệp Hoàng Thành bị thương ra thì tay chân hai vị đại sư cũng bị trọng thương ở mức độ khác nhau.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều không tốt, nhất là Diệp Hoàng Thành, bộ mặt trầm ngâm như sắp rơi lệ.

Vị thầy thuốc sau khi xem xong, kê đơn thuốc rồi đứng dậy.

“Diệp Ngũ gia, ta đã cố hết sức rồi, gân tay của hai vị đây đều bị đứt hết. Coi như chữa khỏi được thì cũng rất khó có thể tập luyện bình thường trở lại giống như trước đây.” Vị thầy thuốc không khỏi tiếc nuối lắc đầu.

Nghe xong lời thầy thuốc vừa nói, Diệp Hoàng Thành bị một phen chấn động, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Hai vị võ sư cũng không tránh khỏi rưng rưng ánh mắt.

Đại hội Dã Luyện đang đến gần kề, ngay cả tên người tham gia của Diệp gia cũng đã báo danh rồi. Trong giờ phút quan trọng này, hai vị võ sư lại bị thương, điều này đối với Diệp gia mà nói quả đúng là sét đánh ngang tai.

Hai vị võ sư đều là thuộc hạ lão luyện của Diệp Hoàng Thành, đã làm việc cho Diệp gia mười mấy năm, luôn trung thành tuyệt đối. Bọn họ lúc này thành ra như vậy, Diệp Hoàng Thành không ngừng tự trách bản thân.

“Tống Nghiễm Nghĩa, Diệp Hoàng Thành ta và ngươi không đội trời chung.” Diệp Hoàng Thành giống như một con sư tử giận dữ, muốn xông ra ngoài, bị Diệp Hoàng Hiên ôm chặt không rời.

“Tứ ca, huynh bình tĩnh một chút. Tống Nghiễm Nghĩa cấu kết Sơn Hải Bang, một mình huynh không phải là đối thủ của Sơn Hải Bang.”

Diệp Lăng Nguyệt nghe mới biết, hôm nay Diệp Hoàng Thành đi ghi danh, nửa đường gặp phải Tống Nghiễm Nghĩa, không biết hắn đã cấu kết như thế nào với Sơn Hải Bang.

Sơn Hải Bang phái ra chừng mấy tên Hậu Thiên võ giả, bao vây ba người họ, nếu không phải là người trong hiệp hội Phương Sĩ kịp thời phát hiện, e rằng Diệp Hoàng Thành cũng không giữ nổi tay mình.

Mấy tên trong Sơn Hải Bang ra tay tàn độc, chỉ cần động thủ là cắt đứt gân tay người khác, vừa nhìn đã biết chúng là một đám chuyên làm những việc như vậy.

“Tứ ca, đều tại đệ không đề phòng người của Sơn Hải Bang.” Diệp Hoàng Hiên không ngừng tự trách bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.