Chương trước
Chương sau
Nhìn ngón tay thon dài của Thành Thanh Ninh đặt trên cổ tay của hắn, Mặc Hàn Dạ ánh mắt phức tạp. Lúc này trên cổ tay của Thành Thanh Ninh quấn băng trắng, ngửi lấy mùi thuốc, Mặc Hàn Dạ biết đây nhất định là lúc trưa hắn mất đi lí trí, đem cổ tay cô bóp bị thương.
Trong lòng có một cảm giác kì lạ đang sục sôi, hình như có chút hối hận, cũng hình như có chút..... đau lòng? Mặc Hàn Dạ không nhịn được nhíu mày, loại cảm giác này thật kì lạ!
Không có tâm trạng đoán trong lòng Mặc Hàn Dạ đang nghĩ gì, Thành Thanh Ninh bắt mạch của hắn, cười lạnh “Cơ thể gì tự mình không rõ sao? ngươi đây là trúng độc cộng thêm cấp hỏa công tâm!” Thật ra, trong lòng Thành Thanh Ninh cũng rất kì lạ. Mạch tượng này của Mặc Hàn Dạ, dường như có chút cổ quái.
Trong cơ thể hắn, hình như trúng cổ độc rất sâu, cổ độc sớm đã hòa làm một với cơ thể của hắn, nhưng lại không giờ phút nào là ngừng nuốt chửng cơ thể của hắn......Không biết là ai đã hạ độc thủ như vậy với hắn, vậy mà ngay cả đứa trẻ cũng không bỏ qua? nhưng vì Thành Thanh Ninh chỉ bắt mạch sơ, cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể đưa ra một kết luận đại khái.
Cộng thêm thái độ Mặc Hàn Dạ đối với cô, Thành Thanh Ninh không đem một nắm thuốc độc độc chết hắn đã không tệ rồi, mới không có lòng tốt giúp hắn giải cổ độc trong cơ thể. Thành Thanh Ninh thu tay lại, đứng lên từ trên cao nhìn xuống Mặc Hàn Dạ “Sao hả, ngươi rốt cuộc có cầu xin ta hay không? nếu không cầu xin thì ta đi đây, thời gian của bổn tiểu thư quý lắm”. “Đợi đã!”
Thấy Thành Thanh Ninh quả thật xoay người muốn đi, Mặc Hàn Dạ vội gọi lấy cô “Chỉ cần cô cứu lấy mẫu thân ta, cô muốn gì ta đều có thể cho cô.” “Cho dù là muốn ngươi ngày mai lấy ta, ngươi cũng làm được?” Thành Thanh Ninh cười như có như không nhìn hắn. Quả nhiên, sắc mặt của Mặc Hàn Dạ lại tối sầm lại, sự chán ghét đối với cô phút chốc hiện trên mặt. Sau mấy phút vùng vẫy, Mặc Hàn Dạ đột nhiên gật đầu “Được, ngày mai bổn vương liền cưới cô.” Điều này đã vượt ra khỏi dự tính của Thành Thanh Ninh......Mặc Hàn Dạ hận cô như vậy, hận không thể đem cô phân thành trăm mảnh, vậy mà bằng lòng mở miệng nói cưới cô?
Có thể thấy, người đàn ông này cũng không phải xấu đến tận xương, ít nhất sự hiếu thảo đối với Thuận Hòa phu nhân là thật. Ánh mắt Thành Thanh Ninh có chút phức tạp, không khách sáo cười khinh một tiếng “Ngươi bằng lòng cưới, bổn tiểu thư còn không bằng lòng gả nữa!” “Bỏ đi, ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thừa nhận, bổn tiểu thư là tiểu tiên nữ người đẹp tâm thiện, thì ta lập tức cứu.”
Đây là điều kiện gì? loại lời này hắn sao có thể nói ra được? Mặc Hàn Dạ một bộ dạng thâm thù đại hận nhìn chằm chằm Thành Thanh Ninh, nắm chặt nắm tay phát ra tiếng “Rắc rắc”, hắn biết Thành Thanh Ninh đây là cố ý chơi hắn! Đành chịu, có điều cần cầu xin người.
Mặc Hàn Dạ hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng nói đến “Cô là tiểu tiên nữ người đẹp tâm thiện.” “Ngươi nói gì? ta không nghe thấy.” Thành Thanh Ninh cố ý trêu hắn. Khách mời ngã đầy đất, nghe lời hai người nói, nhịn không được khóc than đến “ Vương gia, cầu xin người mau nói đi, chúng tôi sắp chịu không nổi rồi.....” Từ nhỏ đến lớn, Mặc Hàn Dạ khi nào bị người ta trêu đùa qua như vậy chứ?!
Nhìn thần sắc giảo hoạt trong mắt của Thành Thanh Ninh, Mặc Hàn Dạ ngược lại trở nên bình lặng, hắn nâng cao giọng nói một chút “Thành Thanh Ninh, cô là tiểu tiên nữ người đẹp tâm thiện.” “Vừa ý!” Thành Thanh Ninh cười nhẹ, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ sứ, đổ ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Mặc Hàn Dạ “Bổn tiểu thư còn chưa đồng ý cứu ngươi đó, còn có điều kiện khác. Viên thuốc này ngươi uống trước, kiềm chế độc tố lan ra.”
Chủ yếu là vì tình trạng của Mặc Hàn Dạ đặc biệt, sợ sau khi hắn uống thuốc giải, sẽ xung đột với cổ độc trong cơ thể, nên Thành Thanh Ninh chỉ có thể nghĩ cách khống chế độc tố trong cơ thể của hắn lan ra. “Bây giờ, dẫn ta đi xem Thuận Hòa phu nhân.” Mặc Hàn Dạ lấy qua viên thuốc, không do dự gì mà nuốt xuống.
Sau khi cảm nhận cái đau nơi lòng ngực quả thật có giảm bớt, Mặc Hàn Dạ dẫn Thành Thanh Ninh đến viện sau. Thuận Hòa phu nhân hôm nay vừa tròn 50, nhưng tóc mai bạc trắng, nhìn như một bà lão sáu bảy mươi tuổi vậy. Ngược lại nhìn Triệu hoàng hậu nằm một bên, tuy trẻ hơn Thuận Hòa phu nhân mấy tuổi, nhưng chăm sóc cực tốt. Trông ra, cũng chỉ có hơn ba mươi. Nghĩ ra, cũng là do tâm trạng gây nên nhỉ.......
Sau khi chẩn mạch cho Thuận Hòa phu nhân, lại bắt mạch cho không ít người, sau khi phát hiện những người này trúng cùng loại độc, Thành Thanh Ninh không nhịn được hừ nhẹ. “Độc này có thể xem là cấp nhập môn rồi.” Thành Thanh Ninh mở túi đeo chéo của mình ra, từ trong đó lấy ra một chiếc lọ sứ màu xanh ngọc bích đưa cho Mặc Hàn Dạ “Lệnh người nấu một nồi nước lớn, đem thuốc này của ta nhỏ bảy giọt xuống. Sau khi thuốc sôi ba lần, mỗi người uống một chén là được.” Mặc Hàn Dạ vội dặn dò ám vệ đi làm.
Nay trong phủ, cũng chỉ có ám vệ không trúng độc. “Ngươi đừng uống thuốc bừa, cẩn thận bản thân bị độc chết.” Thành Thanh Ninh liếc nhìn Mặc Hàn Dạ, nhàn nhạt nói đến. Thần sắc của Mặc Hàn Dạ dần trở nên phức tạp..... Rất nhanh, Ám vệ bưng thuốc giải đến, sau khi cho Thuận Hòa phu nhân uống vào, chỉ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của bà rất nhanh đã trở nên hồng hào. Thành Thanh Ninh chẩn mạch, vừa lòng gật đầu “Được rồi.” Mặc Hàn Dạ thở phào một hơi, vội căn dặn ám vệ tiếp tục cho hoàng thượng, Triệu hoàng hậu, các khách mời từng người một uống thuốc giải. “Thành Thanh Ninh, hôm nay cảm ơn cô.” Mặc Hàn Dạ hiếm khi ngữ khí bình lặng nói chuyện với cô, Thành Thanh Ninh bất giác cười lạnh một tiếng “Bổn tiểu thư người đẹp tâm thiện, không giống ngươi hung tàn lãnh khốc. Ta là người, không phải thú.” Ý ngoài lời, hắn là thú?
Một chút cảm kích trong lòng Mặc Hàn Dạ phút chốc tan thành mây khói, nghiến răng nhìn Thành Thanh Ninh, từ trong kẽ răng nói ra một câu “Cô thật là khó mà khiến bổn vương có thể nói chuyện đàng hoàng với cô!” “Như nhau mà thôi.” Nhìn bóng lưng Thành Thanh Ninh càng đi càng xa, Mặc Hàn Dạ không nhịn được muốn đuổi theo, lúc này phía sau truyền đến âm thanh của Thuận Hòa phu nhân “Dạ nhi......” Hắn chỉ có thể bỏ đi.
Bởi vì Thành Thanh Ninh đến phủ Sở vương, sau khi Thành Minh vội vã đón Hồ di nương và Thành Uyển Nhi về Thành phủ, lại bị báo là Thành Thanh Ninh không ở trong phủ! Thành Uyển Nhi trong lòng sợ hãi, nước mắt đầm đìa “Phụ thân, muội muội nhất định là vì, ngày thường phụ thân yêu thương con, cho nên hận con gái. Nó đây là muốn đứng nhìn, nhìn con và di nương bị độc chết a!”
Thành Minh yêu thương, sau khi an ủi cô vài câu, lạnh mặt căn dặn hạ nhân “Đi, nghe ngóng xem nhị tiểu thư rốt cuộc đi đâu rồi, mau mời nó về cho ta!” Biết được Thành Thanh Ninh ở phủ Sở vương giúp mọi người giải độc, sắc mặt của Thành Minh càng tối hơn. Nghiệp chướng này, đem lời cảnh cáo của ông đều để ngoài tai rồi sao?! Lúc này, chạy đến phủ Sở vương làm gì?! Đây là hận không thể mang họa cho hắn, cho Thành phủ sao?! Thành Minh vô cùng tức giận lệnh hạ nhân “Đi đem nghiệp chướng đó, trói dẫn về cho ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.