Chương trước
Chương sau
Có lẽ là Minh Nguyệt cùng Triều Lộ trong lòng khẩn trương, đến viện trước nói với Thành Minh, chuyện Sở vương đến thăm Thành phủ. Thành Minh thần sắc vội vã chạy đến. Vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh trước mắt.
Thành Minh bị dọa đến mặt trắng bệch, vội nói đến “Không biết Sở vương đại giá quang lâm, lão thần không nghênh đón từ xa, mong vương gia thứ tội..... chỉ là vương gia, không biết tiểu nữ làm thế nào đắc tội vương gia, mong vương gia nể mặt nó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tha cho tiểu nữ đi!” nghĩ đến bản thân mấy ngày trước còn vì cách nói “tuổi nhỏ không hiểu chuyện này”, xém chút lên gia pháp với Thành Thanh Ninh, mặt già của Thành Minh bỗng chốc đỏ ửng.
Mặc Hàn Dạ giờ mới thả lỏng cổ tay của Thành Thanh Ninh, cười nhẹ nhìn cô. Sau đó, mới như không có việc gì nhìn về phía Thành Minh “Khách trong phủ Sở vương khá nhiều, bổn vương cáo từ.” Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt nói, xoay người ra ngoài. Thậm chí, ngay cả lời dư thừa đều không cho Thành Minh và Thành Thanh Ninh nói.
Sau khi nhìn hắn rời khỏi, Thành Minh mới tức giận giáo huấn Thành Thanh Ninh “Thanh Ninh a Thanh Ninh, con còn muốn vi phụ nói con thế nào?!”
“Vi phụ sớm đã nói qua với con, đừng trêu chọc Sở vương! Sở vương thủ đoạn âm hiểm, nhìn Thành phủ chúng ta như cái gai trong mắt, sao con cứ không nghe vậy chứ?” nhìn Thành Minh mặt hận sắt không thành thép, Thành Thanh Ninh trong lòng uất ức, giải thích đến “là hắn tự mình.....”
“Con muốn nói là Sở vương tự đến Minh Châu Các? nhiều năm như vậy, Sở Vương khi nào chủ động đến qua Thành phủ?” không đợi Thành Thanh Ninh nói hết, Thành Minh đã nhíu chặt mày trừng mắt liếc cô. Thôi được, cũng không cần giải thích nhiều nữa. Dù sao, Thành Minh cũng không tin lời cô nói.
Nhìn Thành Minh ra khỏi Minh Châu Các, Thành Thanh Ninh mới thu lại ánh mắt cười nhạo. Từ nhỏ đến lớn, Thành Uyển Nhi đều là sự tồn tại như một đứa con gái hiểu chuyện. Do đó cho dù cô chỉ là một thứ nữ, Thành Minh cũng vô cùng yêu thương cô, ăn uống mặc dùng của cô đều dựa theo quy tắc của trưởng nữ Thành Thanh Ninh mà làm. Mà đối với lời đứa con gái nhỏ này nói, nửa dấu câu ông cũng không tin. Nếu đã vậy, cô cũng không giải thích nhiều nữa, cứ để cho ông ấy hiểu lầm đi.....
Nhìn cổ tay trắng nỏn của Thành Thanh Ninh một mảng sưng đỏ, Minh Nguyệt với Triều Lộ đau lòng, vội đi tìm thuốc ra bôi cho cô. “Tiểu thư, lúc nãy sao người không giải thích với lão gia?” Minh Nguyệt bộc trực miệng nhanh, nhìn Triều Lộ bôi thuốc cho Thành Thanh Ninh, cô đau lòng dậm chân “Rõ ràng là Sở vương uống say rồi, mượn cớ đến Minh Châu Các gây sự, lão gia sao có thể không tin lời của người chứ?”
“Giải thích hay không, chẳng phải đều giống nhau sao?” Thành Thanh Ninh che đi sự thất vọng trong mắt, nhếch môi tự cười nhạo mình.
May mà cô hôm nay còn mãi đề phòng lấy sẽ có người phóng hỏa Thành phủ. Nhưng Thành Minh đối với lời cô nói, lại nghe cũng không muốn nghe. Vì một trận mưa lớn, trận cháy lớn kiếp trước, hôm nay không hề xảy ra. Phủ Sở vương, lại xảy ra chuyện rồi.
Lúc Thành Thanh Ninh nhận được tin, đã gần giờ vị, Minh Nguyệt thần sắc vội vã vào nói đến “Tiểu thư, đại sự không hay rồi! phủ Sở vương xảy ra chuyện rồi, nói là khi trưa yến tiệc bị người hạ độc, hiện giờ mấy trăm người trong ngoài phủ Sở vương, toàn bộ đều trúng độc rồi!” Minh Nguyệt hai ba lời nói ra quá trình sự việc diễn ra.
Thành Thanh Ninh mặt lạnh lại “Ai to gan như vậy, dám ở phủ Sở vương hạ độc?!” “Nô tì cũng không biết, chỉ biết đại tiểu thư và Hồ di nương cũng trúng độc, lúc này lão gia đích thân đến phủ Sở vương đón họ rồi.” Minh Nguyệt đáp. Kiếp trước, là một mình cô trúng độc; Kiếp này, lại đổi thành toàn bộ người của phủ Sở vương, duy chỉ có cô tránh khỏi. Chẳng lẽ, đây là ông trời báo thù thay cô sao?
Thành Thanh Ninh sắc mặt u ám, chậm rãi đứng lên “Nghe nói hôm nay hoàng thượng và hoàng hậu cũng đến dự thọ yến, họ cũng trúng độc rồi sao?” Minh Nguyệt gật đầu, mặt đầy nghiêm túc “Nghe nói cả thái y viện đều đến rồi, nhưng vẫn không thể giải độc, cũng không bắt được người hạ độc.” Nói vậy, Mặc Hàn Dạ cũng trúng độc rồi?
Vừa đúng, độc chết tên đàn ông thối đó! Thành Thanh Ninh vui mừng vỗ tay, nhưng nghĩ lại, nếu trong ngoài phủ Sở vương nhiều người như vậy toàn bộ đều bị độc chết, vậy cô sống lại một kiếp có ý nghĩa gì, đi tìm ai báo thù đây? Nghĩ đến đây, Thành Thanh Ninh lấy ra một cái túi vải từ trong tủ bên cạnh, sau khi đeo chéo lên người, nhánh mắt với Minh Nguyệt “đi, chúng ta đi xem náo nhiệt!” 1
Phủ Sở vương hôm nay náo nhiệt hơn nửa ngày, giờ lại là một màn rên rỉ đau khổ, không ít người đã hôn mê bất tỉnh. Cả thái y viên đều đến, nhưng hơn 10 thái y lại bó tay với tình trạng hiện giờ. Hoàng đế Mặc Tông Bình, Triệu hoàng hậu và Thuận Hòa phu nhân đã hôn mê. Mặc Hàn Dạ cố nhịn sự đau đơn như cắt ở nơi lòng ngực, nhìn toàn bộ quan khách đều ngã ở dưới đất rên rỉ, trong mắt một màn sương tối.
Nếu các thái y đều không có cách, vậy trong Kinh Thành này còn có ai có thể thu dọn cục diện hiện giờ đây?! Người tham gia thọ yến ở phủ Sở vương hôm nay, đều là người có thân phận cao quý nhất trong Kinh Thành, nếu độc này không giải được...... hậu quả không thể tưởng. Đột nhiên, Mặc Hàn Dạ nghĩ đến một người.
Trong Kinh Thành người khác không biết bản lĩnh của cô, nhưng Mặc Hàn Dạ lại rõ hơn bất cứ ai. Nhưng chớp mắt lại nhíu chặt mày. Thái độ của hắn đối với cô tệ vô cùng, bao nhiêu năm nay đều như vậy. Nếu lúc này hắn nhờ cô giúp đỡ, chỉ sợ là sẽ bị cô cười nhạo, sao có thể ra tay giúp chứ? Đổi lại là lúc trước, không đợi Mặc Hàn Dạ lên tiếng, Thành Thanh Ninh nhất định sẽ tự mình chạy lên trước, chủ động giúp hắn giải quyết rắc rồi.
Nhưng nay, quỷ biết người đàn bà đó đã trải qua những gì! Đột nhiên, thái độ đối với hắn thay đổi lớn, đây cũng là chỗ khiến Mặc Hàn Dạ vô cùng tức tối. Bảo hắn mở miệng nhờ Thành Thanh Ninh giúp, chi bằng một đao giết chết hắn!
Vào lúc Mặc Hàn Dạ khó xử, chỉ thấy Thành Thanh Ninh đeo cái túi chéo nhỏ, như một con thỏ con nhúng nhảy vào phủ Sở vương. Từ xa, Thành Thanh Ninh đã nhìn thấy Mặc Hàn Dạ ngồi trong phòng chính, tay phải ôm chặt lấy ngực, trông như đang cố gắng chịu đau, bất giác cong môi, chậm rãi đi đến trước mặt hắn. “Nam nhân thối? cầu xin ta đi?” Thành Thanh Ninh khum người xuống, trên mặt mang theo ý cười sáng lạng “Chỉ cần ngươi cầu xin ta, thì hôm nay ta sẽ giúp người giải quyết cục diện này.” Cầu xin cô ta? Nằm mơ! Mặc Hàn Dạ hừ lạnh một tiếng, xoay đầu sang một bên, tỏ rõ ý của mình.
“Ha, đến lúc này còn kiêu ngạo như vậy? vậy thì ngươi tự cầu đa phúc đi, bà đây không hầu!” Thành Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, muốn xoay người. Lúc này, một ám vệ xuất hiện trước mặt Mặc Hàn Dạ, thần sắc nghiêm túc nói “Vương gia, phu nhân e là.....” Không xong rồi. Mặc Hàn Dạ bỗng chốc biến sắc, chống lấy cơ thể đau nhói đứng lên, muốn đến hậu viện xem Thuận Hòa phu nhân. Nhưng vì bản thân cơ thể hắn vốn đã mang bệnh cũ, cộng thêm trúng độc hôm nay, một lúc nôn nóng làm lục phủ ngũ tạng bị thương, đột nhiên ói ra một ngụm máu to!
Ánh mắt Thành Thanh Ninh tối lại, tức giận nắm lấy cổ tay Mặc Hàn Dạ “Tỏ vẻ gì chứ?! ngươi có phải không muốn sống nữa không!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.