Đôi mắt này...
Trong đầm nước lạnh như băng trong sơn động, trong sương phòng dưới ánh nến lờ mờ tản ra hương thơm nhàn nhạt, trong xe ngựa xóc nảy vô cùng, ở bên ngoài nhà trúc xanh mướt...
Rất nhiều lúc, đôi mắt lạnh nhạt này mang theo vui tươi, giảo hoạt, thăm dò, tự tin, Cố Lan Tức cố ý làm cho mình xem nhẹ tình cảm lúc này trào đến giống như sóng thần mãnh liệt, kích thích làm trái tim hắn đập nhanh hơn vài phần.
Nhìn bộ dáng của y, Cố Phi Trì cũng mặc kệ y có nghe hay không liền nói, "Có phải ngươi cũng cảm thấy rất quen thuộc, ta luôn cảm thấy hình như đã gặp người này ở nơi nào đó, chẳng qua ở trên lạc khoản ghi lại, lại là hai mươi năm trước, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, hẳn là chưa từng gặp qua đúng không? ”
Ngón tay Cố Lan Tức chậm rãi lướt qua vải vẽ tranh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt người trong tranh, qua hồi lâu mới ừ một tiếng, "Là chưa từng thấy qua, nói không chừng là cố nhân trước kia của Nguyên Hoằng. ”
Vừa rồi trong nháy mắt hoảng hốt làm Cố Lan Tức cho rằng bức tranh này kỳ thật chính là Vân Ngạo Tuyết, thẳng đến một câu nói của Cố Phi Trì nhắc nhở y, thời gian viết trên lạc khoản này vào khoảng hai mươi năm trước, Vân Ngạo Tuyết hiện tại mới mười sáu tuổi, đương nhiên không có khả năng là nàng.
Trên đời người dung mạo tương tự nhiều dữ dội, hẳn là y suy nghĩ nhiều.
Nếu không phải nàng, vậy thì không cần thiết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095871/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.