Chương trước
Chương sau
"Bị phát hiện?" Phong Ẩn càng hồ đồ, Vương gia rốt cuộc đang làm cái gì a, như thế nào lại bị phát hiện? Lúc bọn họ đến mặc dù là lặng lẽ không có kinh động bất luận kẻ nào, nhưng một đường đi tới cũng không gặp phải người khả nghi gì.
Cố Lan Tức ngước mắt nhìn Phong Ẩn, "Ngươi đi trước, có việc ta sẽ tự liên lạc với ngươi. ”
Vương gia không nói nhiều thì đại biểu đã bên bờ vực tức giận, Phong Ẩn quá hiểu tính tình của y, biết khuyên bảo vô ích, chỉ đành nghe theo.
Phong Ẩn vừa muốn đi, Cố Lan Tức lại ngăn cản hắn, “Trước tiên đến trấn Lạc Mã đặt phòng cho ta rồi hẵng đi. ”
"Vâng."
......
Vân Ngạo Tuyết cùng Tuệ Nhi khéo léo cự tuyệt ý tốt của Mục Hầu phủ, ở trong thị trấn tìm một khách điếm ở một đêm.
Ra ngoài chủ tớ hai người không có nhiều quy củ như vậy, Tuệ Nhi nói muốn canh đêm bị Vân Ngạo Tuyết cự tuyệt, nàng cũng không phải là đại tiểu thư nũng nịu gì đó, lúc trước đi trại hè nàng còn dùng dây mây dệt một cái võng đơn giản ở vùng dã ngoại tạm chấp nhận mà ngủ một đêm.
Nàng hoàn toàn coi Tuệ Nhi trở thành tiểu tỷ muội, hai người chen chúc một giường cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Đêm khuya yên tĩnh đúng là lúc ngủ ngon, Vân Ngạo Tuyết lại có chút không ngủ được.
- “Tuệ Nhi, muội nói quyết định của ta đưa Mục Âm Âm đến Vân phủ là đúng sao?" Trong lòng nàng rất không yên.
Lần này nàng tới đây còn phải làm nhiệm vụ, Cố Phi Trì còn chưa hội hợp với mình, bệnh của Tiểu Chính còn chưa chữa khỏi, nếu như mang theo Mục Âm Âm, tiến độ cũng sẽ chậm lại rất nhiều.
Đều do nàng, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ quen rồi, cũng không kết hợp với tình huống thực tế.

Lần đầu tiên cùng đại tiểu thư ngủ chung chăn gối, Tiểu Nhi còn có chút câu nệ, lại nghe đại tiểu thư hỏi ý kiến của mình, trong lòng nàng nóng hổi, đều nói nha hoàn bán thân gặp được một gia đình tốt liền cực kỳ may mắn, nàng cũng không nghĩ tới mình có phúc phận kia, cổ họng nghẹn đến đã nói không nên lời.
Vân Ngạo Tuyết nghe thấy thanh âm sụt sịt sau đó nghiêng đầu nhìn, phát hiện Tiểu Nhi nước mắt rơi đầy mặt, nàng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy nhìn nàng ấy, đây là nước mắt hạnh phúc của Tuệ Nhi, tiểu nha đầu nghĩ đến tiểu thư đối với mình tốt như vậy, dứt khoát ôm lấy Vân Ngạo Tuyết, nói những lời mang ơn đội nghĩa.
"Tiểu thư, người là người tốt, cứu Mục tiểu thư từ trong nước lửa, nàng ấy sẽ cảm kích ngài."
Suy nghĩ của Tuệ Nhi cũng rất đơn giản, người khác chỉ cần đối xử tốt với nàng, nàng sẽ báo đáp gấp trăm lần ngàn lần.
Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Vân Ngạo Tuyết luôn có một cỗ dự cảm không lành, nàng luôn cảm thấy Mục Âm Âm hôm nay nghe nói Trấn Nam Vương không cưới nàng, biểu tình có chút không đúng.
Nếu nàng ta có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất, nhưng nếu không nghĩ ra...
Vân Ngạo Tuyết trong lòng phiền muộn lại không được giải tỏa, một đêm khó ngủ.
Gần đến hừng đông, thật vất vả mới ngủ lại bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức.
Nàng mở cửa ra nhìn, phát hiện Cố Phi Trì thế nhưng đứng ở cửa.
Trong nháy mắt kia, Vân Ngạo Tuyết lại có chút không phân biệt rõ ràng là ở hiện thực hay là ở trong mộng, sửng sốt trong chốc lát.
Cố Phi Trì còn sợ nàng mới đến ăn không quen ăn thức ăn của khách điếm, sáng sớm đã mua nước đậu và bánh bao cho nàng.
Ngày hôm qua chạy một ngày lo lắng đề phòng cũng không ăn cái gì, theo mùi hương thần thức của Vân Ngạo Tuyết quy tụ lại một chút, biết Cố Phi Trì tới là thật.
"Hôm qua hôm qua ngài đã đi đâu? Làm sao ngài biết ta ở đây, chẳng lẽ ngài phái người giám sát ta? ”
Vân Ngạo Tuyết một hơi đề cập đến ba vấn đề.
Đối mặt với câu hỏi phòng bị của nàng, Cố Phi Trì ngược lại có vẻ phi thường thản nhiên, hắn cười cười, "Mấy vấn đề này của nàng ta đều có thể trả lời, bất quá điều kiện tiên quyết là nàng phải ăn cơm trước. ”
Nếu như cẩn thận nghe, Vân Ngạo Tuyết vừa nghe có thể từ trong lời nói của hắn nghe ra ý sủng nịch, chỉ tiếc buổi sáng vừa mới rời giường Vân Ngạo Tuyết căn bản cũng không thèm để ý đến những thứ này.
Trời rét đậm, nàng bảo Cửu vương gia phi thường được hoan nghênh đến đại sảnh khách chờ trước, nàng ăn cùng Tuệ Nhi, sau khi rửa mặt mới xuống lầu.
Vừa xuống Vân Ngạo Tuyết liền cảm thấy kỳ quái, Trấn Lạc Mã này tuy rằng theo lười đồn bị ôn dịch càn quét khắp nơi làm cho rất nhiều thương nhân đều đi đường vòng, bất quá lưu lượng khách ngày trước vẫn còn, ngày hôm qua lúc Vân Ngạo Tuyết cùng Tuệ Nhi vào phòng cho khách hầu như gần đầy.
Theo lý thuyết đã đến giờ ăn sáng, vị trí lầu một hẳn là phải kín chỗ mới đúng, như thế nào lúc Vân Ngạo Tuyết xuống lầu phát hiện toàn bộ lầu một ngoại trừ Cố Phi Trì, dĩ nhiên không có bất kỳ một người nào.
Cố Phi Trì nghe được động tĩnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết, cười vẫy tay với nàng, "Mau đến, lát nữa sẽ nguội mất. ”
Sau khi ngồi xuống, Vân Ngạo Tuyết nhìn đông nhìn tây, Cố Phi Trì thấy nàng không ăn gì, lại đẩy cháo đến trước mặt nàng, "Nhìn cái gì vậy? Nàng còn có người quen ở trấn Lạc Mã? ”
Vân Ngạo Tuyết lắc đầu, mày tú nhíu lại, “Kỳ quái, sao hôm nay khách điếm lại im ắng. ”
Cố Phi Trì còn tưởng rằng nàng đang chờ ai, không nghĩ tới là hỏi vì sao không có ai, hắn nghe vậy cười càng vui vẻ, “Không có gì, ta thuê toàn bộ lầu một của khách này. ”
"Khụ khụ..." Vân Ngạo Tuyết thiếu chút nữa bị cháo làm cho sặc chết, "Ngài nói cái gì? ”
Có nhầm lẫn gì không?
Nàng và Cố Phi Trì hai người vốn là vì điều tra kỹ chuyện ôn dịch lan tràn, lúc tới đều rất tốt, như thế nào còn chưa động thủ điều tra, hắn cư nhiên gióng trống khua chiêng bày biện phô trương như vậy, thật sự là một vương gia ăn chơi trác táng, trong đầu đều là bùn nhão, chỉ biết ăn uống hưởng lạc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.