Chương trước
Chương sau
Nếu Mạc Khải Quân đã cho cậu cơ hội một tháng, cậu đương nhiên phải nắm bắt triệt để cơ hội này.

Chiều hôm đó, Vân Minh bắt tay vào bếp, cậu muốn nấu cho anh vài món ăn, cậu rằng chắc chắn là anh vẫn còn nhớ hương vị những món do cậu nấu. Hơn nữa từ trước đến nay Hạ Tâm vốn không hề biết nấu ăn, có lẽ sẽ khiến anh tin tưởng thêm một chút.

Nhưng chân của cậu không thể đi lại, vì vậy để nấu được bữa tối thật sự làm một điều vô cùng khó khăn, cũng may là có một cô hầu gái tốt bụng đã giúp cậu trong suốt quá trình, cậu cảm thấy điều này vô cùng may mắn.

“Tôi cũng không muốn giúp cậu đâu, chỉ là dạo này ông chủ ăn không ngon miệng, thậm chí còn hay bỏ bữa, biết đâu cậu có thể nấu ra món gì đó khiến ông chủ hài lòng.” Cô hầu gái vừa giúp cậu dọn thức ăn ra bàn vừa nói.

“Nhưng nếu anh ấy biết là do tôi nấu anh ấy sẽ không chịu ăn đâu, vậy nên… cô đừng nói gì hết, cứ như thường ngày là được.” Cậu gượng cười.

Cô hầu gái quan sát cậu hồi lâu, cảm thấy người này thật kì lạ, vất vả cả buổi nhưng lại không muốn cho người khác biết, cũng không dành công lao về phần mình, người như vậy sao lại gây thù chuốc oán với ông chủ của cô ấy chứ?

“Được.” Cô hầu gái đáp.

Thật ra nơi này không phải là nơi mà cậu và anh chung sống lúc trước, đây là biệt thự phụ của Mạc gia, còn nơi trước đây bọn họ ở, được gọi là nhà. Những người làm ở đây không biết gì về Liêu Vân Minh và Liêu Hạ Tâm cũng là chuyện bình thường, không có gì lạ.



Đến tối, Mạc Khải Quân từ công ti trở về, anh mệt mỏi định đi lên lầu thì phát hiện ra mùi thơm của thức ăn, anh tò mò đi vào bếp, nhìn bàn thức ăn, không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc. Trên bàn đều là những món mà anh thích ăn, nhưng bình thường anh rất ít trở về biệt thự, gần đây mới dọn trở về đây sống, vậy nên người hầu không thể biết rõ sở thích của anh đến vậy, còn biết anh có thói quen uống canh trước khi ăn cơm mà múc sẵn một bát canh.

Trong lòng anh có cảm giác gì đó vô cùng kì lạ nhưng vẫn ngồi vào bàn dùng bữa tối.

Mạc Khải Quân thử hết qua hết một lượt những món ă có trên bàn, sắc mặt càng lúc càng khó coi.



Mùi vị này, thậm chí mỗi món còn điều chỉnh độ mặn lạt khác nhau theo khẩu vị của anh, trên đời này ngoài cậu ra thì còn ai hiểu rõ sở thích của anh đến vậy?

Anh trầm mặc, đặt đôi đũa xuống, trong không gian im lặng, tất cả như lắng đọng.

Cô hầu gái đứng bên cạnh có hơi run rẩy: “Ông chủ, thức ăn có gì không ổn sao?”

“Cái này là do cô nấu?” Anh lạnh giọng.

Vân Minh ngồi trên xe lăn, lấp ló ở một góc tường, cậu muốn xem phản ứng của anh khi ăn những món do cậu nấu, căng thẳng đến toát mồ hôi.

Cô hầu gái lén liếc nhìn sang cậu, sau đó trả lời: “Đúng vậy, mấy món này…”

Cô ấy còn chưa nói xong thì anh đã phát hiện ra cậu, anh đứng dậy, đi về phía cậu, anh cúi người xuống, đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, nhốt cậu ở bên trong: “Là cậu nấu?”

“Đúng, là em làm, có phải anh tin rồi không?” Khoảng cách rất gần khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm nhưng cậu vẫn không hề trốn tránh ánh mắt của anh nhìn cậu.

Từng giây từng phút trôi qua như là một kiếp người, chợt, anh hừ lạnh: “Hừ! Xem ra cậu đã tốn không ít công sức nhỉ? Cậu cho rằng chỉ với mấy món ăn thì tôi sẽ tin cậu?”

“Gì chứ?” Vân Minh cảm thấy hụt hẫng, anh như vậy rõ ràng là đang cố chấp không muốn tin.

Mạc Khải Quân đứng thẳng người, băng lãnh nhìn cậu: “Những thứ này là do cậu học được từ em ấy à?”

Vân Minh kích động, cậu vươn tay nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt ẩn ẩn nước: “Mạc Khải Quân, sao anh có thể vô lí như vậy? Anh biết rõ Hạ Tâm không biết nấu ăn còn gì? Cho dù có học, trong một sớm một chiều sao có thể nấu ra hương vị giống đến vậy?” Dừng một lúc, cậu lại nói: “Anh rõ ràng không muốn tin tưởng em, anh cho em cơ hội một tháng chỉ để đùa giỡn với em thôi có phải không?”



Mạc Khải Quân nắm chặt lấy cổ tay cậu, anh dồn cậu vào chân tường, cú va chạm rất mạnh khiến cậu vô cùng đau đớn.

“Á… đau…!”

“Đừng cố vượt quá giới hạn của tôi, tôi nói cho cậu thời gian một tháng không có nghĩa là tôi phải tin cậu. Cậu nên hiểu rõ điều đó mới đúng chứ.” Anh gằn giọng, không hề để tâm đến cảm giác của cậu.

Đến khi vành mắt cậu đỏ lên, cơ thể run rẩy, lúc này anh mới phát hiện ra tay của cậu bị bỏng.

Anh nới lỏng các ngón tay, mày hơi nhíu lại, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót: “Cậu…”

Cậu vội vàng rút tay lại, dùng tay áo che đậy: “Em không sao.”

“Không sao? Cậu bị bỏng nặng như vậy mà dám nói không sao?” Anh cáu gắt, nắm lấy cánh tay cậu dơ lên khiến tay áo cậu tuột xuống, dường như là cả bàn tay đều bị sưng đỏ lên.

Cái này do cậu bất cẩn làm đổ chảo dầu nên mới bị bỏng nặng như vậy, gần như là bong cả một lớp da, vô cùng đau đớn.

Nhưng cậu dường như không mấy để tâm đến, còn mỉm cười: “Anh lo lắng cho em sao?”

Câu hỏi này của cậu khiến anh giật mình, vội vàng buông tay câu ra, ánh mắt thu lại: “Lo lắng? Tôi còn đang nghĩ, chỉ bị bỏng thôi thì quá nhẹ nhàng rồi, nếu bị thối rữa luôn thì càng tốt.”

Nói xong anh liền bực bội bỏ lên lầu, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cái người hốt hoảng khi phát hiện cậu bị bỏng cũng không phải là anh.

Vân Minh nhìn theo bóng hình anh, nhìn anh đi mất, đôi mắt hiện lên sự dịu dàng: “Đúng là trẻ con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.