Mạc Khải Quân đẩy cửa bước vào, tuy vẻ ngoài anh vẫn mang theo sự lạnh lùng, xa cách nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó không được tự nhiên.
“Rốt cuộc cậu và Phó Dương đã nói những gì?” Anh lạnh giọng, không có ý muốn tra hỏi, chỉ đang ra lệnh mà thôi.
Vân Minh không nhìn anh, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đã bao lâu rồi cậu không được ra ngoài: “Chẳng nói gì cả, em chỉ nói mình là Vân Minh, không phải Hạ Tâm, không ngờ Phó Dương lại thật sự tin lời em nói. Anh nói xem, đến anh ấy cũng tin, sao anh lại không chịu tin chứ?”
“Liêu Hạ Tâm, đừng cố chọc tức tôi nếu cậu không muốn chết.” Đôi mắt thụy phụng của anh như có một ánh lửa đỏ rực, chỉ là nó đã không khiến cậu sợ hãi nữa.
Cậu quay sang nhìn anh, đồng thời mỉm cười, thản nhiên nói: “Vậy thì anh giết em đi.”
Hai mày anh nhíu lại, gương mặt nhăn nhó vô cùng khó coi: “Cậu cho rằng tôi không dám?”
“Em chưa từng nói vậy, chỉ là em mệt rồi, không muốn tiếp tục chứng minh nữa, tại vì… anh vốn dĩ không tin. Thậm chí em đã nói với anh những điều mà chỉ có hai chúng ta biết anh cũng gạt bỏ sang một bên xem như chưa từng nghe thấy.” Cậu có chút kích động, một phần là tức giận, một phần là đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã rũ mi, giọng nhỏ dần: “Thôi vậy, dù sao cũng không thể trách anh, chỉ tại em quá ảo tưởng, em còn cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398879/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.