Khi Phó Dương khám bệnh cho Vân Minh thì Mạc Khải Quân và Phó Thái cũng ở bên cạnh, cả ba đều không nói lời nào khiến bầu không khú vô cùng kì lạ, có lẽ nhìn cảnh trước mắt ai cũng đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên người cậu là những dấu răng, vết hôn chất chồng lên nhau, trên cổ còn có dấu tay bầm tím, hơn nữa tối qua Mạc Khải Quân còn uống rất nhiều rượu, chuyện này còn cần phải giải thích sao?
Phó Dương cau mày, nhịn không được mà quát: “Mạc Khải Quân! Anh hay thật đó, ngoài miệng thì nói ghét bỏ cậu ấy, khi say vào lại làm ra những chuyện như vậy, còn muốn giết chết cậu ấy để trút giận? Anh có biết bản thân anh còn không bằng cả cầm thú không hả?”
Phó Thái vội căn ngan, chen vào giữa hai người: “Cái này… chắc là có hiểu lầm gì đó. Khải Quân hận cậu ra còn không hết, sao có thể động vào cậu ta được.”
Phó Dương tức giận: “Phó Thái, anh còn muốn biện minh cho anh ta?”
Mạc Khải Quân trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Phó Dương nói không sai, là tôi làm đó. Do tôi uống say quá nên nhận nhầm cậu ta là Vân Minh.”
Phó Thái: “…”
Phó Dương: “Sao đó thì sao? Sau đó thì anh tức giận muốn giết chết cậu ấy, che đậy tội lỗi mà mình đã làm, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Mạc Khải Quân gằn giọng, thẹn quá hóa giận: “Cậu ta vốn dĩ đáng chết.”
“Cậu ấy có đáng chết hay không tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398878/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.