Khi mặt trời ló dạng thì cậu đã tỉnh, cậu lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, quyến luyến không muốn rời. Cậu có cảm giác tối qua chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại, đâu sẽ lại vào đấy, chẳng còn lại gì.
Cậu vươn tay muốn chạm vào gương mặt anh tuấn xuất thần của anh, nhưng ngay sau đó cậu đã vội vàng rút tay lại, cậu gắng gượng ngồi dậy, phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay trước khi anh tỉnh giấc.
Nhưng áo cậu đã bị xé rách, chân lại không tiện, cậu thầm nghĩ, phen này tiêu rồi, có khi nào anh sẽ giết cậu luôn không.
Cậu khẽ thở dài, đưa bờ lưng trắng nõn, lộ xương cánh bướm về phía anh.
Chợt, anh nắm lấy cổ tay cậu, dường như còn chưa tỉnh ngủ, anh gọi: “Vân Minh!”
Cơ thể cậu cứng đờ, không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở, rõ ràng cậu không làm gì sai nhưng trong lòng lại cảm thấy run sợ, sợ bị anh phát hiện ra gương mặt chán ghét, buồn nôn này.
Anh cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, anh kéo cậu đè xuống giường, để cậu nằm dưới thân thể anh, tấm chăn bị xốc ra, chỗ nên lộ thì lộ, chỗ không nên lộ cũng bị lộ không ít.
Lúc này Mạc Khải Quân mới tá hoả, ánh mắt nhìn cậu đầy kinh ngạc, cậu không phải Vân Minh, thân xác này không phải.
Vân Minh biết rõ thế nào anh cũng có phản ứng này nhưng trong lòng vẫn không khỏi chua xót, cậu có cảm giác như cậu đang lợi dụng anh, lợi dụng tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398877/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.