Đến tối, Mạc Khải Quân vẫn đứng bên mộ của cậu, chợt, có một người vệ sĩ mặc áo đen, đeo kính râm bước đến báo cáo với anh: "Mạc tổng, cậu ta tỉnh rồi."
Đôi mắt ảm đạm của anh dần hiện lên sát khí lạnh lẽo, anh trầm giọng: "Tỉnh rất đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu ta đây."
...
Mạc Khải Quân lập tức đến bệnh viện, anh sải bước hiên ngang, theo sau là bốn tên vệ sĩ oai nghiêm khiến người ta trông thấy liền khiếp sợ.
Mạc Khải Quân này nổi tiếng lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, nếu không phải là Liêu Vân Minh thì anh nhất định không nhu mì, nhẫn nại. Người như anh chỉ biết dịu dàng với người mà mình yêu, còn những kẻ khác, đến cỏ rác cũng chẳng bằng.
Anh mở cửa bước vào phòng bệnh, đôi mắt thụy phụng như một thanh kiếm sắt bén, không cần động thủ cũng có thể hạ gục đối phương.
Lúc này Liêu Hạ Tâm đang ngồi bàng hoàng trên giường bệnh, hai chân cậu ta đều bị băng bó, tay phải bị gãy phải bó bột. Nhưng theo bác sĩ nói, chân của cậu ta đã bị liệt, hoàn toàn mất khả năng vận động, nếu có điều trị phục hồi chức năng thì cũng phải mất một thời gian dài nhưng tỉ lệ hồi phục lại không cao, nói chung là hết hi vọng.
Nhưng cậu ta bị như vậy đã là gì so với Vân Minh, vẻ mặt bàng hoàng đó của cậu ta chỉ khiến anh thêm chán ghét, nổi cơn thịnh nộ.
Khi thấy Mạc Khải Quân bước vào, đôi mắt của cậu ta liền sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398859/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.