Sau khi bình tĩnh lại Mạc Khải Quân đã trầm mặc đứng bên giường bệnh của Liêu Hạ Tâm rất lâu, chợt, anh vươn tay ra dùng lực bóp lấy cổ cậu ta, khiến cậu ta không thở được mà chân mày nhíu chặt, sắc mặt tím tái.
Nhưng ngay sau đó anh đã vội buông ta ra, anh nghiến răng, giọng nói trầm thấp đáng sợ: "Tôi không thể để cậu chết một cách dễ dàng như vậy được, tôi muốn cậu phải chịu gấp trăm, gấp ngàn lần nỗi đau mà em ấy phải chịu."
Nói xong, anh dùng khăn lau tay sau đó ghét bỏ vứt xuống đất, anh trầm giọng ra lệnh cho Phó Thái: "Canh chừng cậu ta cho tôi!"
Phó Thái gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Rầm!"
Cánh cửa đóng sầm lại, người trên giường bệnh đau đớn cau mày, giọng nhỏ nhặt trong vô thức: "Đau, đau quá! Khải Minh... cứu em!"
...
Sự việc xảy ra quá bất chợt khiến cho người ta không có cách nào thích ứng, rõ ràng mới hôm nào cậu vẫn còn tươi cười làm nũng với anh, nói yêu anh, rõ ràng bóng hình của cậu vẫn còn ngay trước mắt nhưng giờ đây lại không thể chạm vào, giả giả thật thật.
Mạc Khải Quân chìm trong men say, một mình anh ngồi bên quan tài vẫn chưa đóng nắp, anh chạm vào gương mặt cậu, chạm vào sóng mũi cậu, chạm vào bờ môi lạnh lẽo đã nhợt nhạt từ lâu, anh muốn ghi khắc bóng hình của cậu trong tim, mãi mãi cũng không muốn quên đi dáng vẻ của cậu.
"Liêu Vân Minh, em đúng là một kẻ lừa gạt, em đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, yêu anh. Nhưng bây giờ thì sao? Tại sao em lại bỏ anh mà đi?" Giọng anh run run, trái tim đau đến vỡ nát, cảm giác như rơi vào đáy vực sâu đen tôi.
Anh không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân, anh hơi nửa đầu về sau, dùng tay che đi đôi mắt đỏ ngầu, khoé miệng anh nở nụ cười nhưng hai dòng nước mắt mặn chát lại chảy dài trên gò má, không có cách nào dừng lại.
Cảm giác bi thương và thống khổ này, thật sự là một cực hình tra trấn tinh thần lẫn thể xác, cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng không kiềm được sự nghẹn ngào mà rơi nước mắt.
Trong đêm tối, làn gió hiu quạnh thổi qua, người đàn ông nức nở bên chiếc quan tài chứa thi thể lạnh lẽo, khung cảnh ghê rợn lại tang thương khiến lòng người đau nhói.
...
Sau khi tang lễ kết thúc, Mạc Khải Quân đã đứng trầm ngâm bên mộ của cậu rất lâu, cũng không biết là anh nghĩ gì hay có tâm trạng ra sau, chỉ thấy hai tay anh luôn siết chặt.
Ba mẹ cậu không nỡ nhìn thấy anh như vậy nên đã khuyên anh vài câu: "Khải Quân, chắc chắn Vân Minh trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy con như bây giờ đâu. Chắc chắn thằng bé sẽ rất đau lòng."
Mạc Khải Quân nhỏ giọng: "Cô chú, con không sao đâu, cứ mặc kệ con. Ngược lại là cô chú, chắc cô chú phải rất tức giận vì đã nuôi ong tay áo, cô chú yên tâm, con nhất định sẽ trả thù cho em ấy, giúp cô chú rửa hận."
Ba mẹ cậu trầm mặc không nói, ông bà cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, rõ ràng Liêu Hạ Tâm là một đứa trẻ rất tài giỏi, rất ngoan ngoãn nhưng không hiểu tại sao lại làm ra chuyện ác độc đến thế. Suy cho cùng, ngoài tức giận và thất vọng ra thì ông bà cũng không biết phải làm sao, vì từ lâu ông bà đã xem cậu ta là con trai ruột của mình. Hiện tại ông bà cũng không muốn truy cứu, cứ xem như từ trước đến nay ông bà không có đứa con trời đánh này, để cậu ta tự sinh tự diệt, từ đây về sau, không còn liên quan đến Liêu gia nữa.
Ba cậu thở dài vỗ lên vai anh sau đó thì dìu mẹ cậu vào trong.
Sau khi ba mẹ cậu rời đi, anh mỉm cười dịu dàng, ánh mắt luôn nhìn chăm chăm tấm ảnh trên bia mộ, cậu cười rất tươi, đôi mắt cong cong vô cùng đáng yêu, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh thích nhất, nhưng e là sau này không thể nào nhìn thấy được nữa.
Mạc Khải Quân mỉm cười dịu dàng nhưng nụ cười lại méo mó khó coi: "Vân Minh, anh nhớ em rồi! Thật sự rất nhớ em, em có thể trở về bên anh không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]