Kế bên chòi gỗ của Đường thái y có một căn phòng nhỏ hay dùng để chứa củi. Vì chữa bệnh, hết cách nên Mộc Như Châu phải ở nơi đó. Còn củi bị chuyển hết ra nơi khác.
Ở trong phòng được đốt rất nhiều hương dược liệu khác nhau, cửa phòng đóng kín, một mình nàng ngồi điều tức bên trong. Cứ đến bữa, Đường thái y sẽ mang thức ăn và nước uống vào, tiện thể cũng sẽ xem mạch giúp nàng.
Vốn tưởng những ngày chữa trị sẽ cứ thế bình yên trôi qua, nhưng mọi thứ chung quy đều không như mong đợi.
Mặc dù ngồi im trong phòng liên tục điều tức, nàng vẫn phác giác ra được có vài kẻ bên ngoài đang theo dõi nhất cử nhất động của mình. Vốn tưởng họ muốn ám sát mình, nhưng từng ngày trôi qua, nàng nhận ra họ chỉ đứng bên ngoài canh chừng. Dường như nhận lệnh kẻ nào đó làm việc.
Ban đầu nàng không để tâm, cùng lắm thì ta sống ngươi chết với mấy kẻ đó. Nhưng từng ngày trôi qua, mấy kẻ đó cứ đứng từ xa theo dõi nàng mà không hề động thủ, càng là như vậy khiến nàng càng thêm bất an hơn. Nàng sợ... sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra.
*****
Mặt trời khuất dạng sau núi, nắng nhạt dần, gió nổi lên mạnh hơn. Đường thái y theo thường lệ mang thức ăn vào rồi bắt mạch cho nàng, song hôm nay ông ta còn nói đến việc ở dưới núi.
"Sáng nay có người trong điện đến tìm ta, họ muốn ta xuống đấy chữa bệnh cho vài người."
Vừa nói, sắc mặt già nua của ông ta càng nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958987/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.