Chếch về dãy núi hướng tây chính là nơi ở của Đường thái y. Không còn cách nào khác, Mộc Như Châu đành phải tới đó nhờ ông ta xem bệnh cho mình.
Trước đây vì nợ một phần ân nghĩa với Mộc Hách nên ông ta mới rời bỏ cuộc sống ẩn cư để xuống chữa bệnh cho mẫu thân nàng. Giờ mẫu thân nàng không còn, Đường thái y lại trở về với cuộc sống ẩn cư an nhàn của mình.
Gắng gượng mãi nàng mới đến được căn chòi cũ trên đỉnh núi. Mộc Như Châu vội thở hắt một hơi, không rõ máu lại từ đâu chảy ra từ mũi. Thấy vậy nàng lấy ống tay áo quệt đi, lần này máu dính trên ống tay là chất lỏng màu đen sẫm. Khả năng 8, 9 phần là bị trúng độc.
Đến trước chòi gỗ, nàng chưa vội vào mà đứng lấp sang một bên khuất. Đợi khi Tiết Vô Y từ chỗ Đường thái y đi khỏi, nàng mới đi vào. Thấy nàng, Đường thái y có đôi chút ngạc nhiên.
"Thiếu chủ đến chỗ Đường mỗ có việc gì sao?"
Nàng khẽ gật đầu: "Ta có bệnh, muốn nhờ ông xem giúp."
Người đối diện rất tự nhiên mời nàng vào trong: "Uống chén trà đã rồi mới vào chuyện chính được."
Không hề do dự, nàng theo chân ông ta vào trong.
*****
"Ừm... ngoài mạch hỷ của thai nhi ra, ta không hề đoán ra được bệnh cô mắc phải. Thế có biểu hiện cụ thể nào không?"
Mộc Như Châu suy nghĩ rồi nói: "Ban đầu thể lực có chút kiệt quệ hơn trước, dần dần thì hay chảy máu mũi, mới đây thì nôn ra máu đen."
Nghe nàng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958986/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.