Sở Mạc Vân Phong tỉnh dậy trước nàng, hắn day day trán, cảm thấy tinh thần cũng tốt hơn. Nhìn qua nữ nhân bên cạnh, thấy nàng quay lưng trần gợi cảm về phía mình, trên vai còn có vài vết xanh tím.
Hắn tốt bụng kéo chăn lên cho nữ nhân kia, rồi xuống giường mặc lại quần áo. Nến trong phòng, cũng được kẻ khác vào thắp từ lúc nãy rồi. Cả lều sáng rực.
Từ ngoài Hoài Thanh đi vào, trên người hắn toàn lớp tuyết dày.
"Vương gia, bão tuyết này còn lớn hơn hôm qua, e là hôm nay khó có thể đi được."
Sở Mạc Vân Phong khoác áo choàng lông lên, đi ra khỏi lều nhìn trời.
Dù đã là giờ Thìn* nhưng bầu trời vẫn đen kịt. Khắp nơi phải thắp đuốc mới đủ sáng. Tuyết rơi dày trên đất hơn thước, rất khó để người và ngựa đi lại.
*7 - 9h . Ngôn Tình Sắc
"Hạ lệnh xuống, binh lính cứ yên vị đóng quân tại đây. Khi nào thời tiết khả quan thì xuất phát."
"Đã rõ."_Hoài Thanh nhớ đến việc quan trọng: "Có cần sai người báo cho Nghiệp Thành không, để họ tiếp tục trấn thủ?"
"Không cần thiết, Nghiệp Thành ít nhất phải giữ được thêm tháng nữa. Đông Lăng vương dù tài giỏi tới đâu cũng không thể chiếm thành nhanh được."
Hoài Thanh cứ vậy nhanh chóng lui ra, Sở Mạc Vân Phong cũng trở lại lều của mình.
Trong lều, không khí đương nhiên ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Hắn vừa thở ra một hơi, từ bên trong đã có tiếng lục đục, lúc sau lại không có tiếng gì nữa.
Hắn hiện tại còn rất nhiều việc để lo, hắn nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958931/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.