Rất lâu trước kia, dưới vầng trăng khuyết, người đó cùng uống rượu với nàng, cũng nói với nàng.
"Đời người hữu hạn. Sinh là tất nhiên, tử cũng là tất nhiên, không thể cưỡng cầu... Như Châu, ta chỉ muốn cưỡng cầu thiên ý ở bên nàng."
Quá khứ.... luôn là thứ khó phai nhất.
_______________
Nàng uể oải lật mình, lông mi đang nhắm chặt khẽ run, lúc sau mới từ từ mở ra. Ánh đèn dầu hắt lên gần đó khiến nàng nheo mắt nhìn quanh.
Đây không phải lều nàng... là chỗ của Sở Mạc Vân Phong.
Dưới thân là chăn lông dày ấm áp, chùm bên trên người nàng cũng là một chăn lông dày khác. Nàng chống người ngồi dậy. Nghe thấy tiếng động, Sở Mạc Vân Phong đang đọc binh thư cũng hướng nàng nhìn.
Hắn nhướng mày, trong con ngươi có tia châm chọc.
"Sức khỏe của nàng cũng quá tốt đi."
Đầu nàng vẫn còn ong ong, đau như búa bổ, làm gì còn sức mà nói lại hắn. Mộc Như Châu yếu ớt mỉm cười, khàn giọng đáp lại hắn.
"Làm phiền vương gia rồi."
Trước đây, nàng cũng thường đi đường dài trong thời tiết khắc nghiệt như bây giờ, nhưng nàng chưa bao giờ đi lâu như hiện tại.
Chốc lát Sở Mạc Vân Phong đã đứng lên, hắn bê lấy một chén thuốc đen sì đưa nàng. Nàng nhíu mày vì cái mùi khó ngửi của nó, nhưng vẫn cầm lên uống cạn.
Bên ngoài, lúc này cũng có người mang thức ăn tới. Là thịt cừu nướng và rượu trắng. Nàng một phần, hắn một phần.
Mộc Như Châu chùm kín chăn quanh thân, nàng khoanh chân ngồi trên thảm lông, cứ thế ngồi ăn. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958930/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.