Lúc này đã cuối tháng, cách mùng tám tháng sau càng ngày càng gần, Nam Cung Kình không tiếp tục xuất hiện, nghe nói đang bận chuẩn bị hôn lễ.
Quản hắn làm gì, chỉ cần hắn không theo dõi mình rồi đến trước mặt nàng om sòm, Lăng Kỳ Tuyết rất vui vẻ yên tĩnh, bắt đầu luyện hóa cấp bậc ma hạch Ma Linh Giác Trư, thuận tiện tu tinh công pháp của Hỏa Xà Thủy Thuẫn, vừa âm thầm truy xét chân tướng năm đó mẫu thân của nguyên chủ chết, nàng đi báo thù vì nguyên chủ.
Năm đó phần lớn người của Lăng phủ bị phân tán, muốn điều tra cũng không phải dễ dàng như vậy, nhiều lần Lăng Kỳ Tuyết khó khăn mới hỏi thăm được một hạ nhân làm việc ở Lăng phủ năm đó, hôm nay tự nhiên là người hầu ở Lâm gia, chuyện về sau thì thuận nước đẩy thuyền, ở sự giúp đỡ của Lâm Vĩnh Cửu, Lăng Kỳ Tuyết từ trong miệng người nọ biết được, năm đó mẫu thân chết có bóng dáng của Đặng Ngọc Lan.
Nàng không có gì lưu luyến với Lăng gia, ở lại Giáo La Thành cũng chỉ muốn báo thù cho mẫu thân nguyên chủ, ai bảo nàng cố tình xuyên qua đoạt được thân thể của nàng.
Sáng sớm hôm đó, Lăng Kỳ Tuyết từ từ mở mắt, một tia lạnh lẽo loé sáng, trải qua hai ngày cố gắng, nàng thành công luyện hóa ma hạch của Ma Linh Giác Trư, cấp bậc cũng từ Nguyên Tướng sơ kỳ tiến giai đến trung kỳ, tốn một ngày luyện tập Nhị Thập Kiếm của Lăng gia, thì ra chỉ nắm giữ được kiếm thứ năm tu luyện đến kiếm thứ sáu, lại một ngày sáng sớm, nàng mang theo Ngũ Hành Kiếm trở lại Lăng phủ.
Dưới thánh chỉ của quốc chủ truyền đạt, mấy ngày nữa Lăng Kỳ Tuyết chính là thái tử phi danh xứng với thực, trở lại Lăng phủ, tất cả hạ nhân thấy nàng cũng phải một mực cung kính gọi nàng một tiếng đại tiểu thư, với lần này Lăng Kỳ Tuyết không có cảm xúc mà lạnh lẽo.
Những hạ nhân này ở lúc nguyên chủ vô năng lựa chọn khi dễ nàng, mà không phải mến yêu người yếu, hôm nay Lăng Kỳ Tuyết nàng coi như là có chút năng lực, những người này muốn đến nịnh bợ nàng, đừng mơ tưởng!
Mang theo Ngũ Hành Kiếm, Lăng Kỳ Tuyết một đường tìm thấy Đặng Ngọc Lan ở trước cửa sân.
"Đặng Ngọc Lan ngươi ra ngoài cho ta!"
Một tiếng này là Lăng Kỳ Tuyết vận đủ nguyên lực để kêu lên, đừng nói cả khu vườn, ngay cả Lăng phủ cũng có thể nghe thấy.
Rất nhiều nha hoàn có thể tùy ý đi lại đều đi theo di nương nhà mình chạy ra, tụ tập ở trước cửa sân này, cũng muốn đến xem một chút đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Lăng Kỳ Tuyết mặc y phục màu đen, tay phải cầm một thanh kiếm không biết tên, tóc dài buộc lên thật cao thành đuôi ngựa, đắm chìm ở dưới tia nắng sớm vô cùng hoạt bát.
Một đôi mắt to sáng ngời sắc bén lạnh lẽo nhìn Đặng Ngọc Lan ở cửa chính của sân, như có thể xuyên thấu qua cánh cửa thật dầy nhìn thấy người ở bên trong!
Mặc dù các di nương không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn thời gian này tin tức Lăng Kỳ Tuyết sắp trở thành thái tử phi ở Giáo La Thành đã bay lên đầy trời, họ ít nhiều cũng hiểu ra một chút vị phế vật dòng chính nữ trước mắt này xưa không bằng nay!
"Tiểu Tuyết Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Có muốn di nương giúp một tay hay không?" Một di nương gan lớn dẫn đầu tiến lên, muốn nhân cơ hội đến gần Lăng Kỳ Tuyết nhiều hơn.
Nàng có một nữ nhi, nếu quan hệ thân thiết với Lăng Kỳ Tuyết, về sau cũng có thể để cho nàng giới thiệu cho nữ nhi một hoàng tử mà gả đi, nữ nhi sẽ có tiền đồ vô lượng.
"Cút ngay!" Trong trí nhớ của Lăng Kỳ Tuyết cũng có kiệt tác của vị di nương này, di nương này thường ở trước mặt Đặng Ngọc Lan quạt gió thổi lửa, nói chưa diệt trừ được Lăng Kỳ Tuyết, thì thân phận dòng chính nữ duy nhất ở Lăng phủ Lăng Kỳ Vân khó có thể thực hiện.
Nói cách khác ở trước khi nàng chưa bị xuyên đến đây, vị di nương này muốn mạng của nàng.
Với người muốn mạng của mình, Lăng Kỳ Tuyết tự nhận là chưa cho bà ta một kiếm coi như là khai ân, còn dám đến làm quen, thật sự là muốn tìm chết.
Di nương cũng không nổi giận: "Tiểu Tuyết Nhi, di nương cũng là lo lắng cho ngươi, rốt cuộc Đặng tỷ tỷ cũng là nữ chủ nhân của Lăng phủ, ngươi chọc giận nàng như vậy, chỉ sợ không tốt với ngươi."
Lời này mới nghe thì như là suy nghĩ thay Lăng Kỳ Tuyết, trên thực tế là kích động cảm xúc của Lăng Kỳ Tuyết, ngụ ý: Ngươi là đại tiểu thư dòng chính danh chánh ngôn thuận của Lăng phủ, nhưng bà ta lại có thể cưỡi trên đầu của ngươi.
Lăng Kỳ Tuyết cười nhạt với vị di nương này: "Ha ha. . . . . ."
Di nương cho là lần này mình "Thành thật với nhau" lấy được tán thành của Lăng Kỳ Tuyết, cũng cười lộ ra răng trắng.
Một giây kế tiếp, răng trắng của bà ta bị rơi xuống đất mấy cái.
Vì Lăng Kỳ Tuyết dùng nguyên lực Thủy một chưởng hất bà ta ra, cắm ngược trên đất vỡ đầu, khóe môi vĩnh viễn nở nụ cười.
"Sáng sớm tinh mơ cãi nhau còn ra thể thống gì!"
Tiếng kêu thảm thiết của di nương vẫn chưa hết, tiếng hung dữ của Đặng Ngọc Lan từ bên trong cửa truyền ra, ngay sau đó cửa bị người từ bên trong mở ra, Đặng Ngọc Lan y phục diêm dúa lòe loẹt bước ra.
"Đây không phải là thái tử phi tương lai sao? Sao không đi nịnh bợ thái tử mà chạy vào trong viện tử này của ta để giương oai vậy!"
Giọng của Đặng Ngọc Lan chua chát, biết bà muốn gả nữ nhi cho thái tử, không biết còn tưởng bà muốn hồng hạnh xuất tường gả mình cho thái tử.
"Mười lăm năm trước mẫu thân ta chết có phải liên quan đến ngươi hay không?" Lăng Kỳ Tuyết không bị ảnh hưởng suy nghĩ của bà ta về chuyện thái tử, lạnh giọng hỏi.
Đặng Ngọc Lan sững sờ, những chuyện này không phải đã qua rồi sao? Vì sao Lăng Kỳ Tuyết lại lôi ra nói.
Lăng Kỳ Tuyết vừa nhìn vẻ mặt của Đặng Ngọc Lan là đã biết bà nhất định tham dự.
"Ngươi là chủ mưu hay là đồng mưu?" Lăng Kỳ Tuyết lại hỏi.
Rốt cuộc Đặng Ngọc Lan phục hồi tinh thần lại, sắc mặt rất mất tự nhiên: "Ta không biết ngươi nói cái gì!"
"Vậy là ngươi không biết?" Lăng Kỳ Tuyết cũng không nói nhảm, rút Ngũ Hành Kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm gỉ sắt loang lổ bay về phía Đặng Ngọc Lan.
Đặng Ngọc Lan muốn phản kháng, lại phát hiện thế nào cũng không tránh thoát khỏi truy kích của Ngũ Hành Kiếm, còn chưa kịp kêu thảm thiết, đã bị thân kiếm đâm rách cổ họng.
Hai người đều là Nguyên Tướng trung kỳ, tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết lại đạt đến cấp bậc Nguyên Vương, cộng thêm bản thân Ngũ Hành Kiếm không tầm thường, Đặng Ngọc Lan có sức đánh trả mới là lạ.
Thu hồi Ngũ Hành Kiếm, Lăng Kỳ Tuyết phát hiện trên thân kiếm không dính máu chút nào, gỉ sắt lại mất đi không ít, mũi kiếm trải qua bị máu ân cần săn sóc trở nên sắc bén rất nhiều.
Xem ra thanh kiếm sắc bén này có quan hệ rất lớn đến việc nó giết người hay không, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ muốn đi ra giết nhiều người để nuôi dưỡng thanh kiếm này.
Thức Hải dao động một trận, đầu của Lăng Kỳ Tuyết đau nhói, chờ phục hồi tinh thần lại, không khỏi hoảng hốt.
Tại sao nàng có thể có ý tưởng tùy ý giết người, nếu là người xấu thì cũng thôi đi, chết chưa hết tội, nhưng mà có rất nhiều người vô tội!
Ý vị sâu xa nhìn Ngũ Hành Kiếm thoáng hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, Lăng Kỳ Tuyết cắm nó vào trong vỏ kiếm.
Ở bên trong kiếm này đúng là một Kiếm Linh thích giết chóc!
Thu kiếm xoay người lại, Lăng Kỳ Tuyết mới phát hiện những di nương kia vừa rồi còn muốn xem náo nhiệt từng người một liều mạng chạy đi, e sợ người kế tiếp sẽ là mình.
Lăng Kỳ Tuyết lắc đầu một cái, những người này mặc dù bình thường khi dễ nàng, nhưng cũng không đạt đến cái chết.
Nhìn cũng không nhìn thi thể trên đất một cái, Lăng Kỳ Tuyết xoay người đi, Lăng phủ này không khí ngột ngạt, nàng một khắc cũng không muốn ngây người.
Ngựa quen đường cũ đi đến cửa chính Lăng phủ, chuẩn bị nghênh ngang rời đi, lại nghe thấy một tiếng quát: "Sao đến Lăng phủ ta đã muốn chạy rồi, cũng không hỏi một chút gia gia ta có đồng ý hay không!"
Toàn thân Lăng Kỳ Tuyết cứng đờ, đây không phải là lão đầu cửu trưởng lão trông chừng bảo khố sao, kể từ khi bảo khố mất trộm sau đó đổi bát trưởng lão trông chừng, cửu trưởng lão này cũng được tự do.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]