Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cấp bậc của cửu trưởng lão đạt đến Nguyên Vương đỉnh, chỉ kém một cơ hội là đột phá trở thành Nguyên Tôn.

Hiển nhiên cửu trưởng lão trước mắt là đứng về phía Đặng Ngọc Lan kia!

Cơ thể của Lăng Kỳ Tuyết lóe lên chạy ra ngoài cửa lớn.

Có chạy được hay không là một chuyện, mà có cho mình một cơ hội liều mạng chạy hay không lại là một chuyện khác.

Không đến bước ngoặt cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết cũng sẽ không vứt bỏ cơ hội sống sót cuối cùng.

Thực lực của cấp bậc Nguyên Vương đỉnh quả nhiên không tệ, Lăng Kỳ Tuyết mới chạy mấy bước, đã bị cửu trưởng lão nắm lấy cổ sau một cái, bắt trở lại, thô lỗ ném lên trên mặt đất ở đại viện.

Cũng may Lăng Kỳ Tuyết đã kịp chuẩn bị, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, làm giảm phần lớn lực độ không ngã mạnh xuống, nếu không với công lực của cửu trưởng lão, cho dù không tàn phế cũng phải đau mấy ngày.

Cửu trưởng lão hình như già đi rất nhiều so với lần trước nhìn thấy, lần trước còn có một nửa tóc đen, lần này râu tóc đều bạc trắng, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Tuyết: "Bổn trưởng lão không giết bọn đạo chích vô danh, hãy xưng tên ra, cho ngươi chết sảng khoái."

Trưởng lão cứ ru rú trong nhà như vậy nên không biết thế hệ trẻ tuổi cũng là rất bình thường, Lăng Kỳ Tuyết cao giọng nói: "Lăng Kỳ Tuyết!"

"Lăng kỳ tuyết ngươi giết phu nhân gia chủ ta, có biết sai rồi không!" Cửu trưởng lão không dùng đến não hỏi.

Mới nói ra miệng lại cảm thấy tên này rất quen thuộc, nghĩ một hồi lâu cuối cùng nhớ lại, gần đây "hot" nhất Giáo La Thành chính là Lăng Kỳ Tuyết.

Dù là ông hàng năm không ra cửa chính, cũng có thể nghe thấy đầy tớ phục vụ bên cạnh nghị luận ầm ĩ, nói Lăng đại tiểu thư này có vận mệnh cứt chó gì, lại có thể được thái tử liếc mắt, và phong làm thái tử phi.

"Ngươi chính là thái tử phi tương lai!" Cửu trưởng lão rất là kích động, thái tử phi thì tương đương với hoàng hậu tương lai, nếu Lăng Kỳ Tuyết làm hoàng hậu, có thể từ hoàng gia lấy được không ít chỗ tốt, đến lúc đó Lăng gia cũng được thơm lây, làm trưởng lão ông có thể vơ vét bao nhiêu thứ tốt.

"Đúng vậy!" Nhìn ánh mắt thô bỉ của cửu trưởng lão này là biết ông ta đang có ý định gì, nàng sẽ không làm thái tử phi gì đó, nhưng vì mạng nhỏ, nàng cũng không ngại lừa lão đầu này, hơn nữa nàng cũng không nói láo, tương lai mà không phải bây giờ.

"Vậy còn không mau đứng dậy, đánh ngươi ngã đau đều là cửu trưởng lão lỗ mãng, Tuyết Nhi ngươi không sao chứ!" Cửu trưởng lão như biến thành một người khác, luống cuống tay chân đỡ Lăng Kỳ Tuyết dậy.

"Đương nhiên có chuyện, vừa nãy ngã đoán chừng ngã không nhẹ!" Vốn Lăng Kỳ Tuyết còn muốn đứng lên tùy thời chuẩn bị chạy trốn lần nữa, nghe vậy dứt khoát vẫn ngồi trên mặt đất.

"Vậy cửu trưởng lão đi mời cho ngươi một luyện đan sư đến xem một chút?"

Lăng Kỳ Tuyết lại có thể ở trên mặt cửu trưởng lão thấy được hai chữ hấp tấp này.

Nghĩ đến cũng đúng, cửu trưởng lão này ở Nguyên Vương đỉnh chần chừ nhiều năm, vẫn không tìm được cách đột phá, nếu Lăng Kỳ Tuyết làm thái tử phi, thậm chí là hoàng hậu, thì có thể từ hoàng gia lấy được không ít đồ tốt, nói không chừng ông có thể tìm được đột phá từ trong tài nguyên.

"Vậy thì tốt, ngươi đi nhanh về nhanh!" Lăng Kỳ Tuyết chỉ muốn đuổi lão đầu này nhanh một chút, thuận tiện chạy thật tốt.

Cửu trưởng lão hấp ta hấp tấp chạy, ngay cả ước nguyện ban đầu đòi công đạo cho Đặng Ngọc Lan đều đã quên sạch, trong lòng chỉ còn lại vui mừng.

Cửu trưởng lão chân trước vừa mới đi, Lăng Kỳ Tuyết đã càu nhàu bò dậy, lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ.

Vậy mà hôm nay cửa chính của Lăng phủ này như gây khó dễ cho nàng, Lăng Kỳ Tuyết mới chạy đến cửa lớn, một roi da nện xuống.

Lăng Kỳ Tuyết tay mắt nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, đồng thời nguyên lực thuộc tính Hỏa trong tay đánh ra một chưởng, chính xác đánh ở đầu roi kia trên tay Lăng Kỳ Vân. 

"A!" Lăng Kỳ Vân hét thảm một tiếng, một cánh tay bị lửa thiêu cháy hết, nếu không phải là bên người nàng là Lăng Tuấn Đình ngoan độc, một kiếm chém đứt cánh tay của nàng, đoán chừng cả người nàng cũng đã bị lửa đốt thành tro tàn.

"Ngươi thật nhẫn tâm!" Lăng Tuấn Đình nói, trường kiếm trong tay chỉ về phía Lăng Kỳ Tuyết, thúc giục nguyên lực thuộc tính Hỏa vào mũi kiếm, chợt đâm về phía Lăng Kỳ Tuyết.

"Nói người khác trước sao không xem xem bản thân là loại mặt hàng gì!" Lăng Kỳ Tuyết vân đạm phong khinh phất tay một cái, ngay lập tức hóa giải kiếm phong của Lăng Tuấn Đình.

Trên mặt Lăng Tuấn Đình xẹt qua một tia ngạc nhiên, không ngờ mấy ngày ngắn ngủn không thấy, công lực của Lăng Kỳ Tuyết đã tăng lên.

Hắn dậy sớm luyện công trở lại đã nghe thấy hạ nhân vội vàng chạy đến nói, Đặng Ngọc Lan bị Lăng Kỳ Tuyết giết chết, vừa bắt đầu hắn còn tưởng chỉ là một hiểu lầm, Đặng Ngọc Lan có thực lực gì, Lăng Kỳ Tuyết có thực lực gì, sao có năng lực giết chết Đặng Ngọc, chạy đến viện của Đặng Ngọc Lan, ở cửa đã thấy được thi thể của bà thì không thể không tin.

Hung thủ xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, một kiếm đứt cổ, không do dự chút nào, Lăng Tuấn Đình thề sẽ báo thù vì mẫu thân, nghe Lăng Kỳ Vân nói cửu trưởng lão đã dẫn Lăng Kỳ Tuyết đi, rồi canh giữ ở cửa với hắn, cũng không tin Lăng Kỳ Tuyết không ra, thật ra thì bọn họ ước gì Lăng Kỳ Tuyết không ra được bị cửu trưởng lão đánh chết ở bên trong.

"Ngươi giết mẫu thân của ta, nộp mạng đi!" Lăng Kỳ Vân mất đi một cánh tay, nhưng không mất đi dũng khí, cụt một tay vung mạnh quyền xông về phía Lăng Kỳ Tuyết.

"Ngây thơ!" Hữu dũng vô mưu! Lăng Kỳ Tuyết tùy ý vung tay lên, trên người Lăng Kỳ Vân đã bị lửa đốt cháy, Lăng Tuấn Đình muốn dập tắt cũng không thế nào xuống tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng khổ kêu gào thê thảm rồi hóa thành tro bụi.

"Ngươi thật là độc ác!" Mẫu thân và muội muội liên tiếp chết thảm, Lăng Tuấn Đình có loại mờ mịt bất đắc dĩ, nếu kiên trì, nói không chừng hắn cũng sẽ bị Lăng Kỳ Tuyết giết chết, nếu không kiên trì, sao hắn có thể dằn nổi cơn giận này!

Lăng Tuấn Đình cân nhắc liên tục, cuối cùng vẫn là chạy nhanh như khói, hắn tự nói với mình: ở lại Thanh Sơn sợ gì không có củi đốt, quân tử báo thù mười năm không muộn!

Lăng Kỳ Tuyết không đuổi theo, trực tiếp chạy ra cửa chính Lăng phủ, muốn nhanh chónh rời khỏi chỗ thị phi này.

Lại chậm một bước!

Lăng Nhạc mới từ hoàng cung trở lại, vào cửa đã ngửi thấy được một mùi cháy khét, còn là mùi người chết cháy, lại nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết vội vàng chạy ra ngoài, lập tức tức giận!

"Nghịch nữ!"

Lăng Nhạc như một khỏa pháo đạn xông ra ngoài, đưa tay bắt lấy Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết đạp gió dùng công pháp Vô ảnh Cước, thân thể lấy một tư thế rất quái lạ né tránh bàn tay của Lăng Nhạc.

Ở cấp bậc của Lăng Nhạc thì duỗi bàn tay lần nữa đã bắt được Lăng Kỳ Tuyết: "Nghịch nữ, ngươi đi nơi nào là mất mặt xấu hổ ở đó!"

"Ngươi đã nói là nghịch nữ, không gây họa thì sao có thể không phụ lòng cái danh hiệu này!" Lăng kỳ Tuyết thấy chạy không thoát, dứt khoát nghịch ngợm le lưỡi với Lăng Nhạc, không thể đi thì ở lại tức chết ngươi!

"Đừng tưởng rằng thái tử coi trọng ngươi thì cái đuôi đã vểnh lên trời, nói cho ngươi biết, chỉ cần một câu nói của bản tướng quân, lập tức có thể kéo ngươi xuống!" Lăng Nhạc bày ra vẻ đe dọa.

Lăng Kỳ Tuyết là ai, nàng ước gì hôn sự này hủy bỏ, nhanh đi nói đi, hủy bỏ càng tốt!

Lăng Nhạc vừa dứt lời, Lăng Tuấn Đình vừa đi đã quay lại từ chỗ khúc quanh sân nhô đầu ra, khóc lóc thê thảm: "Phụ thân đại nhân, ma nữ này giết chết mẫu thân con rồi, người nên báo thù vì mẫu thân đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.