Khu vực Đông Nam mọi người đều dùng cây sáo để đùa giỡn với xà, trực giác hoàng hậu lấy cây sáo ra chính là vì triệu hồi rắn độc, theo bản năng cảm thấy ngàn vạn lần không thể để cho bà ta thổi cây sáo này.
Đời trước nàng là tu luyện giả ba thuộc tính Hỏa, Mộc, Thủy, với nguyên lực ba loại thuộc tính này nắm trong tay cũng rất quen thuộc.
Lần đầu tiên, Lăng Kỳ Tuyết muốn sử dụng nguyên lực thuộc tính Thổ, chủ yếu là triệu hoán đất đai ở trong đất ra, ngăn chặn lại cây sáo của bà ta, xem nàng còn thổi thế nào.
Nhưng mà nàng chưa từng học tập phương pháp tu luyện nguyên lực thuộc tính Thổ, thì nghĩ muốn dùng nó cũng không có ích gì, Lăng Kỳ Tuyết đưa trọng điểm đặt ở trên lửa, cây sáo làm từ cây trúc, một ngọn lửa cũng có thể đốt cháy cây sáo của bà ta.
"Hỏa Xà ra trận!"
Lăng Kỳ Tuyết lẩm nhẩm khẩu quyết, cây đuốc tinh hoa tập trung ở một điểm, Hỏa tinh khiết màu xanh dương như một Hỏa Xà gào thét xông về phía hoàng hậu.
Đây là "Dị Hỏa Thần Pháp" nàng vừa mới học được, là bộ sách Khống Hỏa mang ra từ trong Ma Vân rừng rậm về, lần đầu tiên vận dụng vào thực chiến, Lăng Kỳ Tuyết không dám qua loa.
"Dị Hỏa Thần Pháp" ghi lại: Tu luyện giả thuộc tính Hỏa có thể tụ Hỏa thành xà, với thân rắn nhanh nhẹn chiến đấu quỷ dị, tinh học giả làm tốt có thể đánh điểm đấy. Về sau thực lực đạt đến Nguyên Tôn, thì có thể tụ hỏa thành Long, Hỏa Long ra trận, sức mạnh vô địch.
Với trình độ bây giờ của Lăng Kỳ Tuyết, chỉ có thể học tập phương pháp Hỏa Xà.
Hỏa Xà uốn lượn ngang xông về phía cây sáo trong tay hoàng hậu, mắt thấy như muốn cắn nuốt cây sáo, hoàng hậu lại thu cây sáo về, Hỏa Xà mất đi mục tiêu công kích, xông về phía trên người hoàng hậu, bị bà nhẹ nhàng tránh được.
Thủ pháp khống chế của Lăng Kỳ Tuyết còn chưa phải thành thục, Hỏa Xà không thể đúng lúc quay đầu lại, đụng đầu vào trên vách tường sau lưng hoàng hậu, đâm thành một lỗ thủng to, biến mất trong vô hình.
Quay đầu lại nhìn một lỗ thủng lớn sau lưng, hoàng hậu hoàn toàn tức giận, một nữ nhi Tướng quân nho nhỏ lại dám công kích hoàng hậu!
Cây sáo này là thứ quốc chủ ngự ban, có thể gọi ra rắn độc ở gần, bà và Lăng Kỳ Tuyết giằng co mấy lần không được, nghĩ đến cây sáo kia, cho rằng chỉ cần gọi ra mảng lớn rắn độc, Lăng Kỳ Tuyết không chiến đấu cũng sẽ bị dọa sợ, dù sao không có nữ hài tử nào không sợ loại động vật lạnh lẽo đó.
Nào có thể đoán được mới lấy ra cây sáo đã bị Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấu ý đồ, còn dùng hỏa để công kích, trong lòng hoàng hậu có chút tức giận!
Mấu chốt là cây sáo này là Kim Trúc hiếm thấy trên núi Vân Phúc chế tạo thành, nhưng không đề phòng hỏa!
Hoàng hậu bị Lăng Kỳ Tuyết ép dùng võ ứng đối lần nữa, lửa lớn hừng hực từ lòng bàn tay của bà tỏa ra, xông thẳng về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết không chút lo lắng, Hỏa Xà phóng ra lần nữa, đồng thời lẩm nhẩm khẩu quyết nguyên lực Thủy, tay phải đánh ra Hỏa Xà, tay trái phòng ngự Thủy Độn, giao chiến với hoàng hậu lần nữa.
Một người nuốt không trôi khẩu khí này, một người muốn thử một chút rốt cuộc thực lực của mình có thể chống được cấp bậc lớn nhất là bao nhiêu, hai người cũng dốc hết toàn lực.
Đại Hỏa đầy trời lan khắp tiểu viện, trong nháy mắt đốt hết đồ gỗ ở trong sân nhỏ.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, bí mật mang theo lượng lớn bụi mù, cho dù hai người thân là nguyên lực sư thuộc tính Hỏa, cũng không chịu nổi bụi mù này mà sặc mũi.
Nhưng mà ai cũng không muốn rút lui trước, vì vậy, trong lúc so đấu từ nguyên lực so đấu diễn biến rồi đến so đấu kìm nén, xem ai kìm nén lâu hơn.
Cuối cùng, hoàng hậu kêu một tiếng "A! Khụ khụ khụ. . . . . .", bị khói đen bay vào mặt hoảng hốt chạy ra ngoài viện.
Chạy ra ngoài viện thở gấp, người mặc hoa phục bị lửa thiêu thủng mấy cái lỗ, lộ ra từng mảng da thịt mịn màng, cái mặt đen chỉ có hơn Tái Lý Quỳ* chứ không kém, tóc vốn cẩn thận tỉ mỉ lại bị lửa thiêu cháy, tỏa ra mùi khét lẹt.
*Tái Lý Quỳ: Có một nhân vật kinh điển trong The Water Margin. Da tối màu, cơ thể mạnh mẽ và khuôn mặt dữ dằn.
Lăng Kỳ Tuyết cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, từ từ khôi phục hô hấp bình thường.
Bởi vì có lá chắn nguyên lực Thủy bảo vệ, nàng không chịu ảnh hưởng của hỏa hoạn chút nào, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không có rơi một sợi, gương mặt bị nhiệt độ cao xông đến ửng đỏ, cả người y phục màu đen tuyền đón gió mà lung lay, cả người như Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, tinh thần sáng láng khí thế sắc bén.
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Hoàng hậu vẫn nhìn lăng kỳ tuyết rốt cuộc cũng không có hơi sức đấu với Lăng Kỳ Tuyết.
Những cung nữ kia vừa mới bắt đầu còn trung tâm bảo vệ cho chủ lúc này rụt cổ ở xung quanh hoàng hậu, thở mạnh không dám nói.
Đây là thế giới Cường Giả Vi Tôn!
Thân phận cao quý vĩnh viễn không bằng thực lực tôn quý, chỉ cần ngươi có thực lực, dù quốc chủ hiện thân cũng không thể không một mực cung kính với ngươi!
Lăng Kỳ Tuyết biết hoàng hậu khẳng định không phục, nhưng cũng không thể làm gì, trừ phi nàng có thể mời được cao thủ bên cạnh quốc chủ.
Nhưng lần này ra ngoài tìm Lăng Kỳ Tuyết gây rối là hành vi cá nhân của bà, sao quốc chủ sẽ ủy nhiệm cao thủ cho bà!
Cuối cùng hoàng hậu chán nản rời khỏi đây.
Nhìn tiểu viện bị cháy thành phế tích, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết không có cảm giác gì, thật tốt khi trêu ghẹo ai đó, thật tốt khi chiến đấu trong viện bị lửa thiêu hủy, nàng lại được tìm chỗ ở lần nữa!
. . . . . .
Hoàng hậu tìm một gian khách điếm để ẩn náu, phái cung nữ đi mua y phục mới, tắm rửa đổi mới hoàn toàn mới dám hồi cung.
Từ cá nhân mà nói, bà hận không lột được da Lăng Kỳ Tuyết, nhưng sống lâu ở thâm cung, tâm kế hoàng hậu cũng không thể không thâm sâu.
Nàng biết rõ nữ tử như vậy không phải vật trong ao, ngày khác tu vị ở trên chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Nữ tử như vậy có trợ giúp rất lớn với Nam Cung Kình.
Là một mẫu thân, bà quyết định để xuống oán hận với Lăng Kỳ Tuyết, cho dù như thế nào cũng phải buộc Lăng Kỳ Tuyết vào bên cạnh Nam Cung Kình.
Đến lúc đó gạo sống nấu thành cơm chín, có hài tử, cho dù lòng của Lăng Kỳ Tuyết không có Nam Cung Kình, cũng sẽ nể tình hài tử mà trợ giúp hắn ngồi vững vị trí quân chủ, thậm chí là mở rộng lãnh thổ.
Cho nên hoàng hậu hồi cung đã đi tìm quốc chủ, thương lượng với ông chuyện gả Lăng Kỳ Tuyết cho Nam Cung Kình.
Hoàng hậu: Quốc chủ minh giám, nô tì tự mình dò xét Lăng Kỳ Tuyết này, đúng như lời của Kình Nhi là người thông minh vả lại thiên phú rất cao, nô tì nghĩ không bằng thành thân sớm một chút, nữ tử ưu tú như vậy một ngày không gả cho Kình Nhi nô tì sẽ lo lắng một ngày, e sợ phát sinh biến cố!
Quốc chủ: Theo hoàng hậu nói như vậy những năm gần đây, Lăng Kỳ Tuyết này là cố ý làm bộ như phế vật, thiên phú cao kia là di truyền từ mẫu thân của nàng?
Hoàng hậu: Quốc chủ anh minh, nô tì cũng cảm thấy thế, nghĩ Lăng phu nhân trước kia dẫn theo phu quân xuất chinh, vì Nam Lăng quốc lập không ít công lao hiển hách, lập nữ nhi của nàng làm thái tử phi cũng là dễ hiểu!
Quốc chủ: Vậy thì thành thân sớm vào ngày mùng tám?
Hoàng hậu: Quốc chủ anh minh!
. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết chủ động đến tìm Lâm Vĩnh Cửu nói rõ với hắn chuyện tiểu viện bị hủy, cho hắn gấp đôi giá kim tệ của tiểu viện, rồi tiến vào trong biệt viện nhỏ lúc trước Đông Phương Linh Thiên dẫn nàng đến, lần trước quản gia nhận ra Lăng Kỳ Tuyết, rất nhiệt tình chào đón nàng, cũng rất thông minh không xuất hiện ở đây mà tự động ẩn thân.
Nơi này là địa bàn của Thiên Hoa Cung, cho dù là người trong hoàng gia, cũng không dám dễ dàng đi vào.
Lăng Kỳ Tuyết không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đến nơi không bị quấy rầy này, lại không biết hành động trong lúc vô tình của mình khiến sau khi Đông Phương Linh Thiên lâu không trở về thấy rất vui.
Trong Giáo La Thành tin tức thái tử thành thân trước thời hạn truyền đi xôn xao, trong một đêm danh tiếng đại tiểu thư Lăng gia đã truyền khắp Giáo La Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]