Chương trước
Chương sau
Y vừa nói dứt câu ấy, Thái lão kinh sợ nói:

- Hổ thiếu hiệp, sao lại lộ cho chúng biết ý ấy ?

- Cách ấy không phải chúng không nghĩ ra, vãn bối cố ý nói ra để thử tâm ý chúng đó.

Cổ Nhất Quán quát lên:

- Lão phu không cần dùng lửa thiêu đốt các người vẫn có thể bắt được các ngươi.

Các ngươi có chịu nổi đói khát đến chết không ?

Niên lão nghe câu ấy giật mình:

- Chúng ta chỉ còn cách đột vây chạy thoát.

Tiểu Hổ Tử đáp:

- Chúng vẫn còn nhiều cung nỏ tuy lợi hại nhưng tên mang theo chắc chỉ có giới hạn. Theo vãn bối ta tìm cách cho chúng bắn hết tên thì đâu còn gì sợ nữa ?

Cổ phu nhân mỉm cười :

- Ý hay lắm, để ta thực hiện cho !

Nói xong vươn tay chặt gãy một cành cây có gạc chĩa ra làm ba rồi tháo dải quấn thân cây lại, phu nhân vung tay cho cành cây bó đầy vải bay vụt ra. Từ xa xa nhìn lại cành cây chẳng khác gì một bóng người phi thân vọt trong đêm tìm cách đào thoát.

Cành cây vừa bay ra một loạt loạn tiễn bắn tới tấp. Cành cây lay động rơi xuống đất, Cổ phu nhân cố ý rú lên “ối chà” một tiếng, tiếp đó thu hồi cành cây rồi lại phóng ra hướng khác.

Cành cây vừa động lại có một loạt tiễn bắn tới. Cứ như thế ba bốn lần đối phương đã lãng phí khá nhiều tên đem theo. Đến lần thứ năm phu nhân phóng cành cây không còn thấy mũi tên nào bắn tới nữa. Hồng lão bật cười :

- Hết rồi, chúng ta ra thôi.

Tiểu Hổ Tử xua tay:

- Xin đừng mạo hiểm, để vãn bối thử xem đã.

Cổ phu nhân chau mày:

- Ngươi định đơn thân xuất chiến ư ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

- Người đông không đáng sợ nhưng không nên đến gần bọn chúng, hôm nay vãn bối xin đại khai sát giới để quý vị an toàn...

Tiếng y chưa dứt thân hình đã bắn vọt lên cao. Thân ảnh Tiểu Hổ Tử lay động lướt tới từ trên không, bọn thủ hạ của Cổ Nhất Quán tưởng vẫn là người giả như cành cây lúc nãy, nên không ai bắn tên. Đến lúc thấy thân hình Tiểu Hổ Tử gần đến bọn chúng muốn phát tên cũng đã muộn.

Chỉ nghe một tiếng hú như vọng từ trên trời chụp xuống, thân hình Tiểu Hổ Tử lao vút xuống một luồng kình lực ghê hồn đập xuống, tức thời có hai ba tiếng rú thê thảm liên tục phát ra. Thân hình Tiểu Hổ Tử rơi xuống đất liền đó những tiếng rú lên thê thảm tiếp tục vang lên.

Trong chốc lát ba mươi sáu tên thiên cang sát thủ do Cổ Nhất Quán dẫn đến đây đã bị Tiểu Hổ Tử tiêu diệt hơn nữa.

Nên biết, khi Tiểu Hổ Tử chưa cất tiếng hú y đã ngầm xác định vị trí của bọn chúng nên khi xuất thủ dễ như lấy đồ trong túi liên tiếp đánh trúng. Lần xuất thủ này của y đúng là như hành vân lưu thủy, chớp nhoáng đã giết hơn hai mươi tên khiến những tên còn lại kinh hoàng chen nhau bỏ chạy.

Tiểu Hổ Tử không thèm đuổi theo, y phóng lại chỗ đứng của Cổ Nhất Quán, nhưng không còn hình dáng của lão ở đâu nừa, lão đã biến mất từ bao giờ.

Tiểu Hổ Tử cất thân hình lên cao nhìn khắp hướng, nhưng chỉ thấy một đám người đang chạy, y đuổi theo nhận mặt từng tên nhưng vẫn không thấy Cổ Nhất Quán đâu.

Chỉ còn bốn năm tên, Tiểu Hổ Tử để mặc cho chúng chạy thoát, y lắc đầu quay về chỗ Cổ phu nhân ẩn thân, toàn thân y đã đẫm máu như một người bằng máu.

Cổ phu nhân nhìn thấy y lại kinh thất sắc:

- Hổ Tử, ngươi có sao không ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

- Không sao cả, vãn bối rất khỏe.

- Thế còn máu trên thân?

- Vãn bối không muốn giết hết, nên tự bôi máu vào thân.

- Ngươi giết tất cả bao nhiêu tên.

- Tổng cộng có lẽ không dưới hai mươi tên.

Cổ phu nhân lại hỏi:

- Cổ lão đại đâu ?

- Không biết lão ẩn thân đâu không thấy lộ diện, có lẽ đã thoát chạy rồi.

Cổ phu nhân bất giác thở một tiếng cảm khái rồi dặn dò tam lão lập tức lên đường. Tiểu Hổ Tử nói không sai, Cổ Nhất Quán sau khi đối chưởng với y nên đã sợ hãi bỏ chạy nhân lúc hỗn loạn. Lào quay về Cổ gia bảo sau khi đã bị Tiểu Hổ Tử dùng “Thần võ thần công” chấn thương nội phủ, miễn cưỡng lắm lão mới chạy về tới Cổ gia bảo phát tín bài ra lệnh cho toàn bộ cao thủ trong Cổ gia bảo đuổi theo đoàn người Tiểu Hổ Tử và Cổ phu nhân.

Nhưng sự việc chậm mất hai ngày, đoàn Tiểu Hổ Tử đã vượt qua đoạn đường gần đó đến Tam Tương là thuộc phạm vi thế lực của Chỉ Thủy phu nhân. Lão chui vào bí thất ra lệnh gọi lão nhị và lão tam đến.

Thật là kỳ quái, có lẽ lão đang gặp vận xui không gặp bất cứ điều gì thuận lợi, lệnh phát đưa ra, lão đợi đến nửa buổi mà vẫn không thấy lão nhị lão tam đến tương kiến.

Lão tức giận đứng bật lên chính đang định đi ra khỏi bí thất để tự đi tìm lão nhị và lão tam, bỗng ngoài cửa sổ có tiếng động. Cổ Nhất Quán rống lên một tiếng :

- Ai đến ?

Cửa phòng mở ra, người chưa vào trong một mùi hương thơm ngào ngạt đã xông tới mũi Cổ Nhất Quán khiến lão giật mình đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một mỹ nhân thiên kiều bá mỵ uyển chuyển bước vào. Cổ Nhất Quán nhận ra đó là đóa hoa khôi mà lão hằng ưa thích là Phi Phi, sắc mặt lão ngạc nhiên :

- Cô nương đến làm chi ?

Phi Phi bình tĩnh nghiêng thân làm lễ ra mắt thánh thót nói:

- Tiện thiếp đến nói chuyện với bảo chủ.

Cổ Nhất Quán gừ một tiếng giận dữ :

- Ai bảo cô nương đến nói chuyện với ta ? Đi ra, mau gọi nhị bảo chủ, tam bảo chủ đến đây.

Phi Phi vẫn an nhiên uyển chuyển:

- Họ không đến được, do đó bất đắc dĩ tiện thiếp phải mạo muội đến thay.

Cổ Nhất Quán “hừ” một tiếng :

- Vì sao họ không đến được ?

Gương mặt đẹp của Phi Phi ửng đỏ :

- Họ đều ngã bệnh cả.

Cổ Nhất Quán giật nảy người :

- Bệnh à ? Bệnh ra sao ?

Cổ Nhất Quán chửi to một tiếng :

- Đồ chó... còn thiếu bảo chủ đâu ?

Sắc mặt Phi Phi hiện lên vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng ú ớ đáp:

- Ỵ.. ỵ.. y không dám đến gặp lão nhân gia.

Cổ Nhất Quán không phải một tên ngu, lúc ấy đã nhận ra tình hình khắc lạ, nhưng lão là người gian hoạt vừa thấy tình hình khác lạ liền ngầm hít một hơi dài cố dằn lửa giận dần dần trầm tĩnh biến giận làm vui, ngữ khí lập tức ôn hòa:

- Vì sao y không dám gặp lão phu ?

Phi Phi đáp:

- Vì y chưa kịp bẩm báo lão nhân gia hai hôm trước đã cưới một người con gái rồi.

Cổ Nhất Quán chửi thầm trong bụng:

- Hảo tiểu tử, lão gia ở bên ngoài đánh đông dẹp bắc cho y, y lại ở nhà đi tìm con gái.

Miễn cưỡng cố nở nụ cười, Cổ Nhất Quán cố ý nói:

- Nhưng đó cũng là chuyện mừng, có gì mà không dám đến gặp lão phu ?

- Vì y sợ người con gái mà y cưới lão nhân gia không lấy làm thích.

Cổ Nhất Quán ngưng mắt nhìn Phi Phi không nói gì, vì trong bụng lão đã hiểu rõ chính đóa hoa đẹp trước mặt lão là tân giai nhân của Cổ Kiếm Thu nhưng sao không thấy nàng mặc áo đại hồng cát nhật trên thân như mọi cô dâu mới khác.

Cổ Nhất Quán nghĩ tới việc Phi Phi đã trở thành con dâu của lão, lão chẳng lấy làm thú vị, điều ấy không cần nói, thiếu gì người mà Cổ Kiếm Thu không lấy vì sao lại lấy một người đã qua tay lão dùng rồi và chỉ là công cụ của lão Nàng này mà thành thiếu bảo chủ phu nhân của Cổ gia bảo sao không khả làm trò cười cho thiên hạ ?

Cổ Nhất Quán không nói gì nhưng sắc mặt đã biến thành trắng nhạt, một lằn đỏ hiện lên giữa hai chân mày lão lộ rõ hung quang sát khí.

Phi Phi kinh hoảng kêu lên:

- Lão nhân gia đừng nổi giận, nổi giận sẽ thương tổn đến thân thể đó.

Cổ Nhất Quán chấn kinh chận khí liền thoát ra, lão không dám vận công đề khí nữa. Phi Phi lúc ấy mới cười tươi như hoa :

- Lão nhân gia không nổi giận nữa chứ ? Nếu lão nhân gia không giận, tiện thiếp mới dám trình tình.

Cổ Nhất Quán thở dài thườn thượt:

- Y lấy ai làm vợ ?

Đột nhiên Phi Phi phục quỳ xuống trước mặt lão bái lạy ba cái:

- Con dâu là tiện thiếp bái kiến lão nhân gia.

Từ khi xuất thế đến nay, Cổ Nhất Quán chưa hề gặp cảnh éo le như thế này, lão xưa nay muốn gì được nấy không ngờ hôm nay rơi vào mưu kế của con tiện nữ này. Suốt thân lão rung động như trúng hàng ngàn mũi tên, đối mặt với nữ nhân hiểm độc này dở khóc dở cười không biết nói ra sao.

Phi Phi bái lạy xong đứng dậy cung kính:

- Bẩm lão nhân gia, dâu con còn mấy việc muốn chờ lão nhân gia quyết định.

Cổ Nhất Quán lừ mắt nhìn Phi Phi:

- Có việc gì, nói mau !

Phi Phi đáp:

- Cổ Kiếm Thu và con chuẩn bị trong vòng nửa tháng nữa sẽ giúp lão nhân gia, nhị thúc và tam thúc tổ chức một đại lễ rửa tay lui khỏi võ lâm cho các vị quy ẩn giang hồ, xin kính mời lão nhân gia chấp nhận.

Cổ Nhất Quán không ừ không hử hỏi tiếp:

- Còn gì nữa ?

- Kiếm Thu và con vì lòng hiếu kính lão nhân gia, đặc biệt tìm một nơi thâm sơn giai cảnh kiến trúc nên một tòa biệt viện kính thỉh lão nhân gia thu nhận.

Âm thanh Cổ Nhất Quán đã hơi run:

- Còn gì nữa ?

- Tối hậu xin lão nhân gia thân bút viết hạ lệnh đem “Thất tinh bang” giao cho con trai quản coi như chút lễ vật bắt đầu tình cha con.

Cổ Nhất Quán giật mình:

- Cái gì Thất tinh bang ? Lão phu không biết chuyện này ra sao ?

Phi Phi mỉm cười yểu điệu:

- Lão nhân gia không biết cũng chẳng sao, chỉ cần lão nhân gia cứ viết lệnh như thế là đủ.

Phi Phi quả thực ác độc gian xảo, chẳng cần lão nói nhiều, chỉ cần buộc theo ý của nàng khiến Cổ Nhất Quán không thừa nhận không được. Đúng vậy, nếu Phi Phi không nói ra không ai biết bọn sát nhân “Thất tinh bang” do Long đầu lão đại ca cầm đầu cũng chính là Cổ đại bảo chủ Cổ gia bảo Cổ Nhất Quán.

Cổ Nhất Quán tức giận nghẹn họng, lâu lắm lão mới bật lên tiếng cười thê thảm:

- Phi Phi, hôm nay lão phu mới biết mặt thật của ngươi.

Phi Phi mỉm cười:

- Chỉ có hơi muộn một chút.

- Lão phu biết ngươi muộn một chút nhưng ngươi phát động âm mưu cũng có sớm một chút đấy.

Phi Phi lắc đầu:

- Không sớm một chút nào, hiện tại chính là đúng lúc. Nếu con phát động muộn một chút lão nhân gia sẽ không còn cơ hội báo thù.

Cổ Nhất Quán kinh ngạc:

- Ngươi cho ta cơ hội báo thù ?

Phi Phi gật đầu:

- Xưa nay con hành sự không bao giờ giết tận hết, do đó con đã hạ độc trong thân lão nhân gia không hề quá nặng. Dù lão nhân gia không tìm được thuốc giải đi nữa, trong vòng ba năm vẫn có thể tự hành vận công hóa giải, sau đó, con cho lão nhân gia thêm ba năm nữa để khôi phục hỏa hầu công lực, rồi sẽ để thời gian ba năm tiếp để lão nhân gia có cơ hội báo thù. Lúc ấy lão nhân gia bất quá mới hhơn bảy mươi tuổi vẫn còn khả năng báo thù, còn nếu con phát động muộn, tuổi lão nhân gia đã quá già đâu còn cơ hội báo thù nữa ?

Cổ Nhất Quán uất ức cười ha hả:

- Con thật là con dâu hiếu thuận. Tiếc thay, lão phu đều không lấy gì làm thích mấy thứ đó.

Phi Phi vẫn thản nhiên:

- Rượu kính không uống lại đòi uống rượu phạt, đó là việc của lão nhân gia. Còn long con đến đó là tận tâm lực rồi đó.

Cổ Nhất Quán trừng mắt:

- Thôi đừng nói nữa, lão phuta tin sinh mạng của ngươi vẫn nằm trong tay lão phu.

Phi Phi bật cười:

- Có khả năng ấy ư ?

Hốt nhiên nét mặt nàng đột biến thành trắng nhợt nhưng giữa khoảng hai cặp lông mày hiện lên một đường đỏ bầm như máu. Cổ Nhất Quán thất sắc kêu to:

- Ngươi cũng biết “Sưu hồn huyết chưởng" nữa ư ?

Phi Phi cười dịu dàng:

- Con những muốn làm người kế nghiệp “Thất tinh bang”, tự nhiên phải luyện “Sưu hồn huyết chưởng”. Lão nhân gia định nói sao ?

Cổ Nhất Quán rống lên:

- Thôi đi đi, ta đành nghe theo lời ngươi tất cả.

Phi Phi cười diễm lệ làm lễ chúc phúc:

- Con vẫn biết lão nhân gia là người tối thông minh trong thiên hạ, đa tạ lãonhân gia.

Cổ Nhất Quán thở dài não nuột:

- Phi Phi, lão phu thật bội phục ngươi đó.

- Nếuln gia chưa phục con, con còn có mấy chiêu sát thủ nữa chưa bao giờ sử dụng đấy.

Dù bụng Cổ Nhất Quán có muốn không phục cũng không được, lão rất hiểu lẽ tiến thoái nên lập tức cười ha hả:

- Phi Phi, quả nhiên con tài trí phi thường. Thất tinh bang mà có con cầm đầu nhất định mai sau sẽ giàu có, uy chấn tứ phương. Có người kế thừa như con cũng không uổng tâm huyết của lão phu.

Phi Phi cười hàm tiếu:

- Nhất định con sẽ không làm cho lão nhân gia thất vọng... xin mời lão nhân gia ra đại sảnh uống rượu vui với chúng con...

Mắt Cổ Nhất Quán hoa lên, nước mắt lão muốn trào ra vì uất ức, nhưng chân lão vẫn bước theo Phi Phi ra ngoài.

oo Đoàn người Tiểu Hổ Tử đã về đến Chỉ Thủy sơn trang.

Cổ phu nhân Địch Diễm Thu và Chỉ Thủy phu nhân vốn là người quen biết cũ nên gặp nhau hết sức hân hoan. Phong Lăng tam lão chăm sóc cho Hoàng Tú Hoa, Hoàng Tú Hoa gặp Chỉ Thủy phu nhân và Diệp Nhã Tuệ chẳng có phản ứng gì thân tình, riêng Tiểu Hổ Tử mỗi lần Hoàng Tú Hoa thấy mặt y là bà lại lên cơn điên kinh động cả ngày vì vậy Tiểu Hổ Tử cố hết sức tránh mặt bà, đợi khi bà khỏi hẳn bệnh sẽ xin gặp sau.

Mới thoáng chốc mà cả bọn họ đã về đến Chỉ Thủy sơn trang tám chín ngày rồi, hốt nhiên một ngày nọ họ nhận được thiếp mời ở Cổ gia bảo gởi đến. Hai người được mới ghi tên trên thiếp là Chỉ Thủy phu nhân và Tiểu Hổ Tử nhưng không mời Cổ phu nhân Địch Diễm Thu. Lý do mời khách:

tham dự lễ rửa tay gác kiếm cáo biệt võ lâm của Cổ Nhất Quán. Hai người ký tên mời là Cổ Kiếm Thu và Lạc Phi Phi.

Cái thiếp mời này có nhiều điều nghi hoặc, tại sao Cổ Kiếm Thu lại đứng ngang tên ký với Lạc Phi Phi? Điều đó khiến chính Tiểu Hổ Tử cũng lấy làm hồ đồ chưa hiểu.

Thiếp mời khiến cả Chỉ Thủy sơn trang chấn động, mọi người hội họp lại bàn định.

Đầu tiên là nghi vấn của Chỉ Thủy phu nhân:

- Cái vị Lạc Phi Phi này là nhân vật nào mà xưa nay tiểu muội chưa hề nghe tên?

Phu nhân tự xưng là tiểu muội vì đối tượng là Cổ phu nhân Địch Diễm Thu. Tuy Địch Diễm Thu đã rời khỏi Cổ gia bảo nhưng tình hình trong bảo, ở đây bà là người am tường hơn cả nên đương nhiên bà có bổn phận phải trả lời:

- Nói đến Lạc Phi Phi, tiểu muội thật thẹn không dám hé răng..... Dừng lại một chút, bà thở dài lắc đầu:

- Lão Cổ bảo chủ muốn lung lạc nhân tâm nên tìm kiếm mua chuộc được mười hai nữ nhân giang hồ vô sỉ để sẵn trong Cổ gia bảo luân phiên nhau sử dụng. Lạc Phi Phi là một trong số đó.

Chỉ Thủy phu nhân nói:

- Thì ra là loại gái ấy, thế lệnh lang sao lại đứng tên chung với nó ?

Tiểu Hổ Tử đáp thay Địch Diễm Thu:

- Đối với cô nương Lạc Phi Phi này tiểu điệt cũng có phần biết chút ít...

Chưa nói hết câu Diệp Nhã Tuệ đứng cạnh đã dẫy nảy:

- Hổ đệ, sao đệ lại giao thiệp với loại gái như thế ?

Tiểu Hổ Tử gượng cười:

- Thư thư, không dấu thư thư, tiểu đệ gọi cô nương ấy là nhị tỷ nữa đó.

- Sao ? Nó là nhị tỷ của đệ à ?

- Nói thật ra nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương...

Rồi đó, y đem chuyện đời Phi Phi mà y biết kể lại cho mọi người nghe, hết câu chuyện mọi người sinh ra thương cảm cho số phận nàng. Chỉ Thủy phu nhân gật đầu:

- Kể ra cũng không nên trách cứ gì cô nương ấy. Nhưng trong cái lễ nói “Rửa tay gác kiếm cáo biệt võ lâm” này của Cổ Nhất Quán, chắc hẳn là âm mưu của Lạc Phi Phi.

Địch Diễm Thu động tâm:

- Nói vậy Cổ gia bảo đã bị con nha đầu kia khống chế rồi ư ?

Tiểu Hổ Tử gật đầu:

- Chính là như vậy...

Chỉ Thủy phu nhân ngắt lời:

- Con nha đầu ấy lợi hại là điều quá rõ, nhưng chuyện trước mắt chúng ta quyết đinh ra sao đối với cái thiếp mời này đây ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

- Tiểu điệt không thể không đến phó hội.

Chỉ Thủy phu nhân nói:

- Còn lão thân chẳng muốn tham gia việc náo nhiệt ấy chút nào...

Diệp Nhã Tuệ xen vào:

- Sư phụ nếu không muốn, xin cho con đi thay cũng được...

- E rằng con chưa đủ...

Nàng ngắt lời ngay:

- Có Hổ đệ cùng đi, đệ tử còn sợ ai ?

Sau đó, đúng như ngày mời, Tiểu Hổ Tử và Diệp Nhã Tuệ đến Cổ gia bảo. Cổ gia bảo vẫn là Cổ gia bảo, chẳng có gì thay đổi chỉ trừ việc Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong bây giờ không còn là phó tổng quản nữa mà là chính tổng quản và Vương đại nương thăng lên chức Nội vụ tổng quản.

Tiểu Hổ Tử và Diệp Nhã Tuệ được đưa vào nội viện nơi ngày xưa Cổ phu nhân Địch Diễm Thu ở. Vừa bước vào nội viện, bỗng nghe có tiếng người hô lớn:

- Lạc cô nương nghinh tiếp Diệp đại hiệp.

Tiếp đó là một hàng thiếu nữ trẻ tuổi đeo kim đao bày hàng hai bên rồi Vương đại nương đỡ Phi Phi bước ra, đầu Phi Phi đội chiếc mũ vàng, thân phủ cẩm bào màu hạnh đào, nét mặt hết sức tự mãn. Tiểu Hổ Tử bước lên một bước, ôm quyền thi lễ:

- Nhị tỷ rời gót ngọc tới đón đệ quả là sủng ái, tiểu đệ đâu dám nhận.

Phi Phi mỉm cười :

- Tỷ tỷ không có đệ sao có quyền thế hôm nay. Lý là phải vậy, huynh đệ không nên khách sáo, mời vào trong.

Tiểu Hổ Tử quay lại nói với Nhã Tuệ:

- Tuệ tỷ, phu nhân đây là nhị tỷ của đệ trong lúc hoạn nạn.

Diệp Nhã Tuệ nghiêng thân thi lễ:

- Tiểu muội Nhã Tuệ xin ra mắt nhị tỷ.

Phi Phi hàm tiếu trả lễ:

- Muội tử, chúng ta là người một nhà, không nên khách sáo, hãy vào trong nói chuyện.

Vào bên trong mới thấy sự trầm thiết khác hẳn xưa, quả là phá lệ đường hoàng.

Chẳng khác gì hoàng cung nội viện. Sau khi an tọa xuống dùng trà thơm xong, Vương đại nương xin cáo từ. Tiểu Hổ Tử nhìn quanh nội sảnh không còn người ngoài mới cả cười :

- Nhị tỷ, bây giờ đã mãn ý rồi thì phải ?

Phi Phi cùng cười :

- Ấy là mới bắt đầu thôi, tương lai, tỷ đệ chúng ta còn lập nên sự nghiệp lớn lao hơn nhiều.

Y lắc đầu :

- Tiểu đệ chắc không có diễm phúc ấy, xin được miễn.

Phi Phi khè chau mày khẩn thiết:

- Đệ đã đến đây, tỷ tỷ đâu còn ai là thân nhân, tương lai không hưởng giàu sang với đệ thì còn ý nghĩa gì ?

Tiểu Hổ Tử không muốn làm nàng mất hứng thú trong lúc này nên nói qua chuyện khác:

- Nhị tỷ, trong lòng tiểu đệ còn có một việc, hôm nay muốn hỏi nhị tỷ cho minh bạch.

Phi Phi ngạc nhiên :

- Nghe khẩu khí của đệ dường như việc này rất quan trọng.

- Vâng, việc này đối với nhị tỷ và đệ vô cùng quan trọng.

- Việc gì, đệ hãy nói mau đi.

Y nghiêm giọng :

- Nhị tỷ, phải chăng thật là họ Lạc ?

Phi Phi mỉm cười :

- Đương nhiên họ Lạc, chẳng lẽ họ Lạc là không hay ư ?

- Tên thực của nhị tỷ vốn có thực phải là Phi Phi không ?

Phi Phi kinh ngạc :

- Hổ đệ vì sao bỗng nhiên lại muốn điều tra thân thế của ta ?

- Đương nhiên có lý do.

- Hổ đệ, có thể nói lý do ấy trước được không ?

- Tạm thời chưa nên.

Phi Phi cười tươi:

- Nhị tỷ vốn đâu phải là nhị tỷ, gặp cảnh ngộ là phải buộc vậy thôi... Đương nhiên nhị tỷ rất tin đệ, bất quá nói về thân thế của nhị tỷ thì là một chuyện đại hối tiếc, do đó nhị tỷ không muốn nhắc tới.

Tiểu Hổ Tử cười thê thảm:

- Chắc cũng hối tiếc đến thân thế của đệ là cùng chứ gì ?

- Nhưng đệ không biết thân thế ta còn bi thảm hơn nhiều.

- Tỷ đệ chúng ta đồng bệnh tương lân, đáng lè nhị tỷ phải nói với đệ cho vơi uất hận mới phải.

Phi Phi hơi do dự:

- Hổ đệ, nhị tỷ thực lòng coi đệ như thân nhân, nếu đệ biết về thân thế của nhị tỷ rồi đừng cười ta nhé... Ta nguyên tân là Phi Hà, phụ thân là một người vừa độc vừa gian ác...

Chưa hết lời, Tiểu Hổ Tử xua tay:

- Đủ rồi, đủ rồi...

Phi Phi tỏ vẻ bất bình:

- Hổ đệ có ý gì thế ? Chính đệ muốn nhị tỷ nói mà...

Tiểu Hổ Tử vẫn xua tay kêu:

- Nhị tỷ xin đừng giận, tiểu đệ không có ý gì đâu, chỉ vì những điều nhị tỷ nói đệ đều biết rồi.

Phi Phi kinh ngạc :

- Đệ biết ? Làm sao đệ biết được ?

- Nhị tỷ, tiểu đệ xin hỏi, phải chăng tên lệnh tôn là Bích Chương ?

Phi Phi kinh dị kêu một tiếng lớn:

- Đúng, sao đệ biết ?

Tiểu Hổ Tử nghiêm mặt đứng hẳn dậy:

- Vì lão nhân gia chính là gia sư của tiểu đệ.

Phi Phi mừng như muốn nhảy lên:

- Thì ra đệ là môn hạ của thân phụ ta, thật là quá hay.

- Khi tiểu đệ thành tài xuống núi, sư phụ có dặn tiểu đệ nên đi tìm nhị tỷ và Đức Vỹ đại ca, hiện tại đã tìm được nhị tỷ, còn Đức Vỹ đại ca chưa biết lưu lạc hướng nào ?

Nhị tỷ có tin tức gì của đại ca không ?

Phi Phi buồn bã:

- Chuyện cách nay đã quá lâu, nhất thời chưa thể biết rõ... Đệ hãy mau kể ta nghe tình cảnh của gia phụ hiện nay cho ta nghe cái đã, ta hận vì không thể gặp lão nhân gia ngay lập tức.

Rồi đó Tiểu Hổ Tử bèn đem chuyện “Hận Hải Du Hồn” gần đây ra kể cho Phi Phi nghe. Phi Phi vừa nghe vừa nhíu mày tự nghĩ thầm:

“Hổ đệ chỉ mới ngần này tuổi đã luyện thành tuyệt nghệ kinh thế hãi tục, từ đồ đệ ắt biết sư phụ ra sao, lão nhân gia ta công lực tất phải độc bộ thiên hạ đương kim, nếu ta mời được cha ta xuất sơn thì khắp thiên hạ ai là đối thủ của người ? Ta có người giúp đỡ còn sợ ai nữa...” Nàng càng nghĩ càng cao hứng không thể nào tưởng tượng nổi.

Kể xong, Tiểu Hổ Tử vô tình thở dài :

- Sư phụ hiện nay đã nguội lạnh ý muốn tranh thắng với võ lâm, nhân đó tận tâm hối cải vẫn thường thường cảnh cáo tiểu đệ nên đem sức giúp đời vì dần trừ bạo đem an ninh cho nhân quần hầu không phụ trời đã phú cho ta tấm thân...

Phi Phi gượng cười :

- Hổ đệ nói phải lắm, ngu tỷ nhất định mai đây cũng phải cải ta quy chánh, nhưng chỉ vì trước mắt đã lỡ ở thế cỡi lưng cọp, cố gắng cho qua giai đoạn khó khăn này...

Nghe nàng nói thế y rất mừng và tự biết muốn nàng thay đổi không thể trong một thời gian ngắn mà thành công được. Phi Phi như sực nhớ ra chuyện gì liền bảo:

- Ngày mai là ngày đại lễ rửa tay gác kiếm của Cổ lão đại bảo chủ có quan hệ rất trọng yếu, lão bên ngoài tuy đã là một kẻ thua trận nhưng nếu không khống chết được lão, rất có thể sẽ trở mặt quật ngược lại xoay chuyển tình thế phản bại thành thắng.

- Nhị tỷ muốn tiểu đệ giúp sức ra sao ?

- Tửu yến ngày mai ngu tỷ đã an bày xong tất cả, ta hy vọng nhờ đệ trấn áp quần hùng để chúng không bị Cổ lão đại khích động lợi dụng chống lại ta.

- Nhị tỷ, đệ e rằng nhị tỷ đánh giá đệ quá cao.

- Đệ không cần khách sáo, võ công bản lãnh đệ ta biết quá rõ. Đến lúc đó, chỉ cần đệ toàn tâm toàn lực giúp tỷ tỷ là được. Sau khi hoàn thành xong lễ rửa tay gác kiếm này tỷ đệ ta sẽ có thì giờ đi tìm tam muội, tứ muội của ta, đệ thấy được chứ ?

oo Ngày hôm sau, chính vào giờ ngọ.

Cổ gia bảo khai mở đại yến tụ tập đủ mặt quần hùng, ở những bàn đầu tiên người ta thấy có mặt Thiếu Lâm Ngọc Trượng đại sư, Võ Đang Huyền Diệu, Thanh Hư đạo trưởng, Hành Sơn Thiết Chi tiên sing, Cái Bang bang chủ Ngư Hóa Long, Cửu Lãnh Đỗ Chiếm Nguyên, Chỉ Thủy sơn trang Diệp Nhã Tuệ, Câu Lậu Âm Dương song ma.

Đột nhiên mọi người lần lượt đứng dậy, toàn trường im phăng phắt chú mục nhìn một đoàn người từ đại sảnh đi ra. Chủ nhân Cổ gia bảo Cổ Nhất Quán dẫn một đoàn người chầm chậm đi ra. Phi Phi được Vương đại nương theo hầu đi sau, cuối cùng là Cổ Kiếm Thu như đi hộ vệ cho Phi Phi. Trong quần hùng chỉ có Cái Bang là duy nhất có mặt Bang chủ nên được ngồi ở vị trí đầu tiên, còn tất cả chỉ là đại biểu cho môn phái mình tuần tự ngồi xuống.

Sau đó Cổ Nhất Quán từ từ đứng ra giữa đại sảnh cất cao giọng :

- Hôm nay huynh đệ làm lễ rửa tay gác kiếm cáo biệt võ lâm, được ân chư vị anh hào tới tham gia đầy đủ không ngại đường xa vạn dặm, huynh đệ rất lấy làm vinh hạnh phấn khích, nếu có phần nào sơ sót trong chiêu đãi cúi mong chư vị đại lượng dung tha.

Nói đến đó lão rót một chén rượu giơ cao lên đỉnh đầu hướng về bốn phía ra hiệu mời:

- Trước tiên huynh đệ xin kính chư vị một chung rượu nhạt biểu lộ lòng cảm tạ, sau đó kính mời chư vị anh hùng chúng lễ cho huynh đệ.

Mời xong một chén rượu coi như tiệc rượu bắt đầu.

Đang lúc mọi người ăn uống nửa chừng bỗng chủ khách lần lượt đứng dậy, tiếp đó vài thủ hạ Cổ gia bảo đi ra sắp xếp lẹ thiết lập một hương án ở giữa đại sảnh bên bày cái hàng ghế ngồi để trống một khoảng khá rộng trước cửa.

Sau khi mọi người tiếp tục nhập hội, Cổ Nhất Quán bước chậm đến trước hương án thắp hương lầm rầm khấn vái một hồi, ánh mắt chuyển nhìn Phi Phi gọi lớn:

- Phi Phi, đến trước đàn nhận lễ.

Phi Phi uyển chuyển bước tới, đối mặt với Cổ Nhất Quán hành lễ cung kính, Cổ Nhất Quán đưa tay nhấc một thanh dài được bọc bởi một tấm vải đoạn màu vàng đặt trên hương án lên, sắc mặt nghiêm cẩn:

- Đây là “Hổ trảo kim câu” do tổ tông lịch đại Cổ gia bảo truyền lại, hôm nay trước mặt chư vị anh hùng võ lâm lão phu chuyển cho cô nương, từ nay cô nương...

Hốt nhiên trong quần hùng thực khách một đại lão bà đứng dậy quát:

- Cổ bảo chủ hãy khoan đã, lão bà tử ta và ngươi còn có một món nợ phải trả.

Phi Phi đưa mắt nhìn tới, người đó thì ra là Âm Ma Tang Trân, nàng nhẹ cười một tiếng thu hồi mục quang không nhìn lão bà nữa. Cổ Nhất Quán mượn cớ bị tra hỏi đặt “Hổ trảo kim câu” xuống bàn, quay về Âm Ma Tang Trân ôm quyền xá:

- Lão tiền bối có nợ gì, vãn bối không nhớ ra.

Âm Ma Tang Trân quát tháo:

- Ngươi quên ư, ta với ngươi có ước định và ngươi đã bằng lòng, trước khi ngươi thối xuất võ lâm sẽ đem “Ngu công đỉnh” của quý bảo giao cấp cho lão bà tử, bây giờ đã đến lúc, ngươi hãy đem “Ngu công đỉnh” giao cho lão bà tử đã.

Cổ Nhất Quán cố ý kêu “a” một tiếng:

- Không sai, đúng có việc ấy, chỉ vì...

Âm Ma Tang Trân trừng mắt:

- Chỉ vì cái gì ? Chẳng lẽ ngươi định nuốt lời hay sao ?

Cổ Nhất Quán khom người:

- Lão tiền bối, xin nghe tại hạ nói một lời...

Âm Ma Tang Trân cười lạnh ngắt:

- Thôi im đi, ngươi có cả trăm ngàn lý do, lão bà ta cũng chẳng thèm nghe, lão bà ta chỉ hỏi ngươi có đưa hay không?

Cổ Nhất Quán khúm núm:

- Đương nhiên là đưa, chỉ vì...

- Đưa là được rồi, còn vấn đề nào khác là chuyện của các ngươi, lão thân bất kể tới, mau đem “Ngu công đỉnh” ra đây, đừng làm trở ngại việc chính của các ngươi.

Cổ Nhất Quán nhăn nhó nhìn Phi Phi:

- Cô nương, lão bà tử ấy rất khó chịu, cô nương tính sao đây ?

Phi Phi khẽ mỉm cười:

- Lão nhân gia định mượn cơ hội này không giao “Hổ Trảo kim câu” chứ gì ?

Cổ Nhất Quán vội chối:

- Lão phu tuyệt không có ý ấy.

Phi Phi lạnh giọng:

- Thế thì để ý đến lão bà ấy làm gì ?

Mấy hôm nay Cổ Nhất Quán rất cay đứng vì thua tứ Phi Phi, nghe giọng lạnh lùng của nàng vội “Vâng” một tiếng nâng thanh “Hổ trảo kim câu” lên đưa cho Phi Phi.

Âm Ma Tang Trân đột nhiên nổi giận gầm to:

- Họ Cổ kia, đó là tự ngươi nuốt lời bội tín đừng trách lão bà tử thiếu khách sáo.

Vừa nói lão bà vừa vươn tay chụp chiếc ghế vung lên đẩy tới về hướng Cổ Nhất Quán và Phi Phi, một luồng kình phong quét tới. Phi Phi quát nhỏ:

- Tổng hộ pháp đâu rồi ?

Nàng không thèm nhìn thế bay của ghế, vẫn đưa tay tiếp nhận “Hổ trảo kim câu” từ tay Cổ Nhất Quán. Thế bay của ghế vừa mau vừa mạnh, chớp mắt đã đến gần vai Phi Phi, rõ ràng sắp đập vào người nàng. Sự thực nàng đã dự liệu chắc chắn Cổ Nhất Quán không cam tâm dâng vật truyền đời của Cổ gia bảo cho nàng, nhất định lão sẽ ngầm nhờ ai đó tìm cớ gây hấn để phá vỡ buổi lễ hôm nay và Âm Ma Tang Trân xuất đầu sinh sự chính là nằm trong dự định của nàng.

Tiểu Hổ Tử tuy không bằng lòng với hành vi của Phi Phi, nhưng y đã có chủ ý dần dần sẽ cảm hóa nàng, do đó y không thể để Phi Phi bị thất bại trước mặt quần hùng. Mắt y vừa thấy Âm Ma Tang Trân nhấc chiếc ghế lên quăng tới Phi Phi và Cổ Nhất Quán bỗng thân ảnh chớp lên bay vọt từ trên không đến nơi nhẹ nhàng chận cái ghế lại.

Thân hình y vừa ổn định quần hùng nhận ra đó là Tiểu Hổ Tử. Lúc ấy toàn sảnh đường nổi lên tiếng ồn ào và Phi Phi lợi dụng sự Ồn ào ấy giữ chặt lấy “Hổ trảo kim câu” đồng thời di bộ về vị trí mình.

Tiếng ồn ào lắng dần xuống. Âm Ma Tang Trân kinh ngạc nói không nên lời. Nên biết, Âm Dương song ma thành danh từ rất sớm, giang hồ bối phận cũng khá cao, nội công thâm hậu ai cũng ca ngợi, chúng cũng đã liệu định thế nào Tiểu Hổ Tử cũng ra tay giúp đỡ Phi Phi nên đã truyền công lực vào chiếc ghế chuẩn bị đẩy ra mười trượng là ít. Ai ngờ, Tiểu Hổ Tử chẳng những rất dễ dàng chận chiếc ghế lại mà còn không hề bị rung động mảy may. Y tiếp chiếc ghế không thèm nói một câu, chỉ hơi cười nhẹ đặt chiếc ghế qua bên cạnh ngồi xuống.

Bấy giờ Phi Phi mới chuyển động đôi mắt diễm lệ nhìn toàn sảnh quần hùng, quay lại nàng nhìn Âm Ma Tang Trân thánh thót cất tiếng:

- Tiểu nữ có tệ tính là Lạc, được ân nghĩa phụ kiêm nhạc phụ Cổ lão bảo chủ thu làm nghĩa nữ và đem Cổ gia bảo chuyển giao cho tiểu nữ chấp chưởng...

Chưa hết câu nói, Âm Ma Tang Trân cười lớn:

- Cổ bảo chủ có con trai Cổ Kiếm Thu, sao lại giao quyền Cổ gia bảo cho một nữ tử lai lịch bất minh, trong này e rằng còn có gian dối gì chăng ?

Phi Phi an nhiên:

- Lão tiền bối hỏi phải lắm, nếu lão tiền bối không hỏi, tất tiểu nữ cũng phải nói rõ với quần hùng thiên ha.....

Nàng hơi giả chậm lời lại một chút rồi mới tiếp:

- Chuyện này muốn giải thích cho rõ ràng phải cần rất lâu, trong nhất thời nói chưa thể minh bạch hẳn được. Sao chư vị không mời một vị nào là giang hồ tiền bối đức cao vọng trọng trước quần hùng hỏi nghĩa phụ vấn đề quan yếu nhất chứng minh cho tiểu nữ.

Dương Ma Kha Liệt tiếp lời:

- Được. Lão phu xin hỏi Cổ bảo chủ vài câu triệt phá âm mưu thủ đoạn của ngươi.

Phi Phi hàm tiếu hỏi lại:

- Lão tiền bối tự nhận mình xứng đáng với bốn chữ “đức cao vọng trọng” chứ ?

Dương Ma Kha Liệt cả giận quát to:

- Lão phu đã bảy mươi lăm tuổi, sao lại không xứng đáng với bốn chữ “đức cao vọng trọng”?

Phi Phi gật đầu cười :

- Được. Hãy tạm coi lão tiền bối “đức cao vọng trọng” cũng được.

Nàng đặc biệt nhấn mạnh bốn tiếng “Đức cao vọng trọng” nên có nghĩ tương phản bao hàm ở trong khiến mọi người cười ồ. Dương Ma Kha Liệt rất tự cao tự đại không thèm để ý đến tiếng cười chế giễu của mọi người bước dài đến trước mặt Cổ Nhất Quán hỏi liền:

- Cổ bảo chủ, tiểu nha đầu ấy phải chăng thực là nghĩa nữ ngươi ?

Cổ Nhất Quán cúi gầm mặt:

- Đương nhiên nàng là nghĩa nữ của tại hạ.

Dương Ma Kha Liệt hỏi tiếp:

- Chiếu theo lý, nghĩa nữ với con trai thân sơ khác nhau, vì sao ngươi không giao Cổ gia bảo cho con trai Cổ Kiếm Thu ?

Cổ Nhất Quán đáp:

- Kiếm Thu không chịu theo chính nghiệp khiến tại hạ quá thất vọng do đó tại hạ đành giao Cổ gia bảo cho nghĩa nữ coi sóc.

- Nghe nói nghĩa nữ của ngươi từng là...

Lão định nói “từng là hoa nữ” (Hoa nữa là một tên Cổ bảo chủ đặt ra để gọi những người con gái làm nghề kỹ nữ trong bảo của lão) nhưng rồi lão sực nhớ Cổ Nhất Quán đặt ra nhóm “hoa nữ” này là để chiêu đãi luân phiên các anh hùng bốn phương thụ tập ở đây, nếu nói ra không biết có giúp được gì cho chính mình hay lại tự bêu xấu ?

Lão bèn im bặt.

Phi Phi lại có ý đùa cợt trêu chọc hỏi tới:

- Là cái gì ? Sao không dám nói ?

Dương Ma Kha Liệt nhìn Cổ Nhất Quán nói luôn:

-... Từng là hoa khôi trong cái hoa nữ của quý bảo ?

Cổ Nhất Quán ngẩng đầu nhìn qua Phi Phi, thấy nàng vẫn tươi cười, lão thu hết can đảm đáp:

- Không sai, nàng từng là hoa khôi trong các hoa nữ... Bất quá đối với hai chữ “hoa nữ” tại hạ xin nói rõ không biết lão tiền bối có muốn nghe !

Dương Ma Kha Liệt nói:

- Ngươi nói đi !

- Trong bản bảo cái gọi là “hoa nữ” là các thiếu nữ bơ vơ cô độc do tiện nội mang về dạy cho thêu thùa nên gọi là “hoa nữ” Dương Ma Kha Liệt “hừ” một tiếng :

- Nghe nói ngươi đem Cổ gia bảo giao cho nữ nhân này vì bị âm mưu của nó hãm hại không thể không được, có phải không ?

Đáng thương cho Cổ Nhất Quán, lão đâu dám thừa nhận điều ấy, chỉ lắc đầu liên tiếp phủ nhận:

- Đâu có, đâu có, tuyệt không có chuyện ấy. Lão tiền bối bị trúng kế ly gián của người ta rồi đấy.

Dương Ma Kha Liệt quát to giận dữ :

- Ngươi thật là thằng chết nhát.

Lão xoay thân bỏ về chỗ ngồi. Tiếc thay Cổ Nhất Quán đã bị khắc chế không còn chút công lực nên không thể vận công “truyền âm nhập mật” giải thích sự đau khổ không dám nói thật với Dương Ma Kha Liệt.

Phi Phi nhìn quanh một lượt mỉm cười :

- Chư vị thỏa màn chưa ?

Âm Ma Tang Trân rống to:

- Người khác thỏa mãn nhưng lão bà tử chưa thỏa mãn. Cổ Nhất Quán, hãy đưa ngay cho lão bà “Ngu công đỉnh” đây.

Phi Phi cả cười :

- Lão tiền bối thật cần “Ngu công đỉnh” thế à ?

- Đương nhiên cần, chẳng lẽ lão thân đùa giỡn với các ngươi.

Phi Phi xoay đầu lại thủ hạ:

- Đem “Ngu công đỉnh” ra !

Một tiếng dạ vang, Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong mang “Ngu công đỉnh” đặt lên hương hán. Phi Phi chỉ vào đỉnh nói với Âm Ma Tang Trân :

- “Ngu công đỉnh” đã ở đó, nhưng trước khi giao cho lão tiền bối, xin thỉnh giáo một điều không biết lão tiền bối có vui lòng?

Âm Ma Tang Trân đâu phải muốn cái đỉnh này thật, bất quá đó chỉ là cái cớ để gây hỗn loạn tạo cơ hội cho Cổ Nhất Quán có thể trừ khử Phi Phi, lão gật đầu :

- Có gì cứ nói.

- Thỉnh giáo lão tiền bối lúc ấy trong tình huống nào mà nghĩa phụ lại hứa trao “Ngu công đỉnh” cho lão tiền bối ?

- Trong một trận tỉ thí võ công, lão thua ta nên phải hứa.

- Thế thì đương nhiên “Ngu công đỉnh” phải trao cho lão tiền bối... nhưng vãn bối lại muốn sai người lấy lại “Ngu công đỉnh” từ tay lão tiền bối, lão tiền bối có nhã ý tỉ thí thêm một lần nữa ?

Lời nói của nàng chẳng có vẻ gì khiêu khích nhưng vẫn đủ uy lực khiếp người. Dù là kẻ sơ học cũng không thể không liều thân nhận lời thách thức của Phi Phi huống gì đó là Âm Ma Tang Trân ?

Lão cười ha hả:

- Hoan nghênh cô nương, bất quá lão thân không thể không nói trước, đao kiếm không có mắt, khi lão thân động thủ nếu không đả thương đối thủ cùng phải giết chết xin đừng trách lão thân ta độc ác không chịu nói sớm.

Phi Phi mỉm cười :

- Lão tiền bối đã thanh minh trước, nếu ta có thua chỉ vì tài học ta non kém, đâu dám oán hận lão tiền bối xin đừng sợ trách móc.

Âm Ma Tang Trân cười ha hả:

- Hay, hay lắm, thế thì hãy sai người ra đây.

Phi Phi nghiêm nét mặt:

- “Ngu công đỉnh” bị nghĩa phụ làm mất, vãn bối là kẻ kế nghiệp tất phải tự thân xin lãnh giáo lão tiền bối đem “Ngu công đỉnh” trở về.

Tiểu Hổ Tử lo hốt hoảng vội dùng truyền âm thần công nói vào tai nàng :

- Nhị tỷ điên rồi ư ?

Phi Phi truyền âm đáp:

- Hổ đệ hãy yên tâm, nhị tỷ tự có lý do.

Âm Ma Tang Trân vui mừng chỉ vào mặt Phi Phi quát:

- Ngươi muốn động thủ cùng lão thân ?

Nàng nghiêm mặt:

- Chính thị.

Trên người Phi Phi đang mặc lễ bào cát phục, nàng đưa mắt gật đầu với Vương đại nương, đại nương bước tới cởi cát phục lễ bào bên ngoài ra cho nàng, bên trong lộ ra bộ võ phục màu xanh, quanh eo quấn một dải đai màu đỏ có dắt vô số kim câu đồng thời giữa eo đeo thêm hai thanh đoản kiếm ánh thép sáng rực.

Phi Phi hoàn toàn bình tĩnh, nàng bước giữa khoảng trống hướng về Âm Ma Tang Trân ôm quyền:

- Vãn bối xin tạm nhờ lão tiền bối chỉ giáo.

Cả đời Âm Ma Tang Trân đã trải qua không biết bao nhiêu gian nan nguy hiểm, đâu coi Phi Phi vào đâu, lão cười hi hi:

- Đến đây, đến đây.

Thân hình dao động mấy cái đã đến vị trí đối diện với Phi Phi. Nàng hơi nhíu mày:

- Lão tiền bối muốn động thủ thế nào, xin nói rõ với quần hùng.

Âm Ma Tang Trân vỗ vào hai tay:

- Ngươi là hậu bối trẻ tuổi, có bản lãnh gì cứ sử dụng hết ra, lão thân chỉ cần hai tay không này là đủ.

Phi Phi chỉ cần lão bà cuồng vọng như thế, nàng đưa tay vuốt eo, song kiếm đã lọt ào trong tay, hai kiếm thân đặt chéo lên nhau, tay nàng chấn động nhè nhẹ phát xuất những tiếng kim khí chạm nhau, thần thái nghiêm túc nói:

- Lão tiền bối, mời !

Âm Ma Tang Trân lạnh lẽo nhìn Phi Phi nửa mắt:

- Lão thân đối diện với hậu sinh vãn bối, không thể xuất chiêu trước.

Phi Phi mỉm cười, hữu thủ chấn động nhấc kiếm quang bật lên đâm thẳng tới ngực đối phương. Âm Ma Tang Trân “hừ” một tiếng lạnh vươn tay chụp vào thân kiếm.

Tay hữu Phi Phi thu về, kiếm tay trái xuất chiêu “Trinh Nga thích hồ” nhanh như chớp đâm vào bộ vị sườn trái đối phương.

Âm Ma Tang Trân nghiên thân tránh kiếm ấy miệng cười gằn:

- Đồ cát đá mà dám múa may trước mặt lão thân.

Lão múa vòng hai ngón tay cong lại như móc câu vũ lộng ào ạt như cuồng phong bạo vũ. Hiển nhiên trong ý định của Âm Ma Tang Trân là trước mặt quần hùng áp đảo buột Phi Phi không trả đòn được, lão đã triển khai thế công không nhường đối phương chút nào, chiêu nào cũng là sát thủ buộc Phi Phi phải thối lui liên tiếp hơn bảy tám thước. Lão bà vừa xuất thủ đã đẩy lùi được Phi Phi, liền cười lên ha hả:

- Với thứ thân thủ của ngươi mà dám thách đấu với lão thân, còn chưa buông kiếm chịu thua ư ?

Miệng lão tuy cười nhưng hạ thủ tuyệt không chút lưu tình, từng chiêu quạt tới tấp như cuồng phong. Nhưng sau khi Phi Phi lùi bảy tám bước, hốt nhiên nàng ổn định cước bộ thi triển thân pháp một pháp môn phi phàm siêu tuyệt tránh né mọi chiêu thế của Âm Ma Tang Trân. Thân pháp của Phi Phi càng lúc càng mau và càng biến ảo kỳ dị. Trận chiến đang bất phân thắng bại bỗng trong quần hùng có tiếng kêu “a” lên:

- Đây chẳng phải là thân pháp “Ám hương lược ảnh” thất truyền trên giang hồ đã lâu đấy ư ?

Tất cả như tỉnh ngộ cùng “a” tiếp theo quay đầu lại nhìn theo người nói câu ấy, chỉ thấy một nam một nữ sánh vai đi tới. Tiểu Hổ Tử động tâm, đứng bật dậy thi lễ.

- Lý đại thúc, Thiệu đại cô lâu ngày không gặp, chư vị có khỏe không ?

Thì ra hai người này một là Lý Phi Bằng và một người đẹp như tiên nga giáng trần tâm tính từ bi Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh.

Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh mỉm cười :

- A ! Thì ra là tiểu đệ thực khiến người ta vui chết được.

Tiểu Hổ Tử liền đến đứng bên Lý Phi Bằng và Thiệu Vân Anh. Lúc ấy trận đấu giữa Âm Ma Tang Trân và Phi Phi đang đến lúc khó phân thắng bại, vì không đánh bại được Phi Phi nên Âm Ma Tang Trân nổi giận đỏ bừng cả mặt quát lên như ssấm tấn công càng điên cuồng.

Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh nhíu cặp lông mày đẹp:

- Tiểu đệ, vị cô nương kia là ai vậy ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

- Là Lạc Phi Phi người kế nghiệp Cổ bảo chủ.

- Vì sao họ đánh nhau thế ?

Tiểu Hổ Tử đem chuyện “Ngu công đỉnh” ra kể ại. Thiệu Vân Anh khẽ thở dài quay lại Lý Phi Bằng :

- Ngũ ca có cách nào khiến họ dừng tay được không ?

Lý Phi Bằng lắc đầu :

- Trận chiến này không phải cuộc tỉ thí bình thường, theo quy cũ giang hồ, nếu chưa phân thắng bại chưa được dừng tay.

Vừa dứt lời trong cuộc đấu bật lên một tiếng rú thê thảm, tiếp liền thân ảnh tách ra mỗi người tự di cước lui thân. Nhìn lại thì ra Âm Ma Tang Trân đã bị chém đứt bốn ngón tay trái máu tuôn ra như mưa khiến Âm Ma Tang Trân đau đớn rú lên từng chập, còn sắc mặt Phi Phi trắng nhợt tay áo phải đã bị trảo pháp của lão bà xé rách để lộ ra cánh tay trắng như ngọc, trên cánh tay ấy có ba vết móng tay xé rách máu cũng tuôn ra xối xả, thương thế xem ra không nhẹ.

Hai nhân ảnh phân ra liền đó một bên là Vương đại nương, một bên là Dương Ma Kha Liệt hoành thân đến chớp nhoáng đưa thuốc cho họ trị thương. Tay Phi Phi chỉ bị trảo pháp của Âm Ma Tang Trân xé rách ba đường dài xem ra nhẹ hơn vết thương bốn ngón tay bị chém rụng của Âm Ma Tang Trân nhiều, do đó sau khi băng bó xong, nàng được Vương đại nương phủ lên đại bào lễ phục, sắc mặt liền hồng hào trở lại cung tay nói:

- Vãn bối may được nhường thắng, “Ngu công đỉnh” khỏi phải giao lại lão tiền bối nữa.

Âm Ma Tang Trân nghe lời quên cả đau trừng mắt:

- Chúng ta chưa quyết đoán được thắng bại, lão thân còn chưa dụng tới binh khí mà !

Phi Phi không lý gì đến lão quay thân lại bên cạnh hương án. Dương Ma Kha Liệt đưa mắt ra hiệu cho Âm Ma Tang Trân rồi khẽ gật đầu, cả hai song song búng thân vọt lên, thế là Âm Dương song ma bay thân ảnh ra khỏi đại sảnh mất bóng.

Bấy giờ toàn bộ quần hùng tâm phục khẩu phục Phi Phi không ai dám có ý kiến gì chống đối. Đột nhiên, Võ Đang Thanh Hư đạo trưởng đứng bật dậy:

- Tân bảo chủ, lúc nãy bần đạo nghe tân bảo chủ có ý định sai ai đó xuất đầu tỉ thí với các đại môn phái, chẳng hay kẻ đó là ai ?

Tiểu Hổ Tử bình thản đứng dậy:

- Là tại hạ, dám hỏi đạo trưởng có gì chỉ giáo ?

Thanh Hư đạo trưởng cười ha hả:

- Không dám chỉ giáo. Nhưng xem ra võ công nội lực của Lạc cô nương không phải kém, bần đạo cùng muốn thử với thiếu hiệp một phen, nhưng để tránh mất hòa khí bần đạo xin đề nghị chúng ta chỉ đọc khẩu quyết chiêu thức chứ không động thủ để phòng ngừa sự tổn thương, ý thiếu hiệp ra sao ?

- Cung kính bất như tuân lệnh, xin mời đạo trưởng.

Nên biết tỉ thí võ công bằng cách đọc khẩu quyết không hề dễ hơn động thủ chút nào vì thần trí minh mẫn miệng ứng đối nhanh nhạy và biến chiêu hết sức chớp nhoáng, nếu không sẽ bị đối phương áp đảo liền. Thanh Hư đạo trưởng không hề khách sáo, khẩu quyết đầu tiên đọc liền chiêu “Chỉ nhật Trung Nguyên”. Tiểu Hổ Tử trả lại chiêu “Thoát bào nhượng vị”.

Thanh Hư đạo trưởng mỉm cười :

- Bần đạo chuyển hóa “Đắc thốn tiển xích” Tiểu Hổ Tử đáp:

- Tại hạ dùng “Liễu ám hoa minh” khắc chế “Đắc thốn tiến xích” tiếp đó chuyển thủ làm công đánh ra chiêu “Thiêu phụng phanh long”.

Hai người đọc khẩu quyết liên tiếp, một tới một lui vừa có công vừa có thủ chớp nhoáng đã giao hoán với nhau ba mươi chiêu, cả hai đều phản ứng rất mau, thao thao bất tuyệt, người này vừa nói dứt một chiêu người kia đã đọc tiếp theo một chiêu khác đối phó lại liền. Hốt nhiên Thanh Hư đạo trưởng cả cười :

- Bần đạo vừa đánh ra chiêu “Hỏa thọ ngân hoa” thiếu hiệp muốn lui không lui được, muốn tránh cũng không đường tránh phải không ?

Tiểu Hổ Tử cũng cười :

- Tại hạ vẫn chống được, tại hạ biến chiêu “Phù hoa lăng nhụy” kiếm thế đánh ngược lên chính sẽ chém đứt uyển mạch tay phải của đạo trưởng...

Thanh Hư kinh ngạc :

- Chiêu “Phù hoa lăng nhụy”... Không, thiếu hiệp vừa sử dụng chiêu trước là “Tô tần bội kiếm” làm sao có thể biến thành chiêu “Phù hoa lăng nhụy” được ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

- Người khác có lẽ không được thật, nhưng thân hình tại hạ nhỏ bé có thể gập thân xuống sát đất rồi biến chiêu ấy dễ như chơi, đạo trưởng hãy nhìn đây thì rõ.

Nói xong, y bước tới sử xuất chiêu “Tô tần bội kiếm” cước trái bước lên nửa bước, đùi phải gập xuống thân trước cúi gấp xuống, kiếm thức trong tay phải từ eo tả xuất phát, quả nhiên đã biến ra chiêu “Phù hoa lăng nhụy”. Lúc ấy Thanh Hư đạo trưởng ngây người ra nhìn trừng trừng không biết nói lời gì. Trong đầu đạo trưởng đang cố bắt chước biến chiêu của Tiểu Hổ Tử nhưng không có cách nào làm giống được, vì động tác xuất kiếm ở chiêu này liên hệ với chiều cao lớn của thân thể, thân thể của Tiểu Hổ Tử nhỏ bé hơn người nên chiêu thức y nhẹ nhàng linh hoạt hơn hẳn.

Võ Đang Huyền Diệu đạo trưởng ngạc nhiên đến thảng thốt:

- Ngư bang chủ, chiêu biến hoá này bang chủ có thể làm được không?

Bang chủ Cái Bang Ngư Hóa Long lắc đầu thở dài:

- Lão hóa tử chẳng những không thể mà còn là kẻ thô lậu chưa hề nghe ai nói có thể từ chiêu “Tô tần bội kiếm” lại có thể biến thành chiêu “Phù hoa lăng nhụy” được!

- Đại sư, còn đại sư thì sao ?

Lão bang chủ chuyển đầu hỏi Thiếu Lâm Ngọc Trượng đại sư như vậy. Ngọc Trượng đại sư hơi nhướng cặp lông mày dài, cuối cùng đáp dài dòng:

- Trong cuốn “Vạn lưu nhất tông thông điển” ở tệ tự có một lần đề cập tới biến chiêu này, tiếc thay ngôn ngữ không chép rõ, đương thời lão nạp không nhận ra để nghiên cứu, không ngờ hôm nay Diệp thiếu hiệp lại sử xuất thật biến ảo lão nạp mới vỡ lẽ không phải sách chép sai.

Lão bang chủ Cái Bang lại quay sang hỏi Thiết Chỉ tiên sinh:

- Trương đại hiệp có cao kiến gì khác không?

Thiết Chỉ tiên sinh Trương Cửu Phong đáp:

- Trừ câu tán thán “Đại khai nhãn giới” ra, không còn ý kiến gì khác.

Bang chủ Ngư Hóa Long cất cao giọng:

- Chư vị có đồng ý là cuộc tỉ thí này Diệp thiếu hiệp đã thắng ?

Huyền Diệu đạo trưởng cúi đầu:

- Sự thực tệ sư điệt đã bại, không cần nói dông dài, bần đạo xin nhận sự thực là sự thực, không thể không bội phục Diệp thiếu hiệp.

Thiên hương ngọc phụng hân hoan nói với Tiểu Hổ Tử:

- Tiểu đệ đệ trời cao không phụ người khổ công, ngươi hôm nay đã đạt tới tuyệt đỉnh võ công rồi, ta thật lấy làm vinh hạnh vì ngươi.

Tiểu Hổ Tử từ khi gặp Thiên hương ngọc phụng Thiệu Vân Anh lần đầu đã đem lòng thầm phục kính, y được ngày hôm nay có thể nói nàng cũng có công vì ảnh hưởng cảm hóa của nàng ngay từ đầu không ít, y mỉm cười :

- Ấy toàn là nhờ đại cô nương khích lệ đó.

Thiệu Vân Anh cười tươi:

- Câu tho do ta tặng cho ngươi, ngươi hiểu rõ hết nghĩa rồi chứ ?

Tiểu Hổ Tử gật đầu :

- Bây giờ đã hiểu rõ...

Chưa nói hết câu Lý Phi Bằng đã bước đến xen lời:

- Anh muội, tất cả đang đợi Tiểu Hổ Tử lên lãnh thưởng, muội có muốn nói gì đợi chút nữa hay nói.

Bấy giờ cả hội trường đại sảnh đã bị Phi Phi và Tiểu Hổ Tử thu phục, quần hùng vỗ tay hoan nghênh vang dậy.

Trở về phòng riêng, Tiểu Hổ Tử đã gặp Lý Phi Bằng đợi ở đấy, hắn cất tiếng trước:

- Hổ đệ, ta nghe nói thân mẫu đệ bị chứng phong cuồng, nhân ta biết một thần y có bản lãnh chữa khỏi bệnh này cho lệnh đường trong một thời gian rất ngắn nên đặc biệt báo cho đệ biết để nếu cần đệ hãy tìm đến thần y ấy.

Không biết ngũ ca họ Lý này nói chơi hay nói thật nhưng Tiểu Hổ Tử vẫn giữ một mực lễ phép:

- Được ân chỉ bảo của Lý đại thúc thì còn gì bằng, xin nghe cao kiến dạy bảo.

- Ở Mộ Phụ sơn có một thần y tên Quái y Thạch Hoài Băng, đệ nhớ lấy và nên tìm thần y gấp chữa bệnh cho lệnh đường.

Tiểu Hổ Tử định lưu lại Cổ gia bảo vài ngày nhưng vì tin của Lý Phi Bằng, ngày hôm sau y cáo biệt Phi Phi dẫn Diệp Nhã Tuệ và con gái út của Địch Diễm Thu là Tiểu Thanh rời Cổ gia bảo đến Mộ Phụ Sơn. Tìm đến Mộ Phụ sơn không lấy gì làm khó, đúng nơi đây là nơi ẩn cư của Quái y Thạch Hoài Băng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.