Y vừa nói dứt câu ấy, Thái lão kinh sợ nói:
- Hổ thiếu hiệp, sao lại lộ cho chúng biết ý ấy ?
- Cách ấy không phải chúng không nghĩ ra, vãn bối cố ý nói ra để thử tâm ý chúng đó.
Cổ Nhất Quán quát lên:
- Lão phu không cần dùng lửa thiêu đốt các người vẫn có thể bắt được các ngươi.
Các ngươi có chịu nổi đói khát đến chết không ?
Niên lão nghe câu ấy giật mình:
- Chúng ta chỉ còn cách đột vây chạy thoát.
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Chúng vẫn còn nhiều cung nỏ tuy lợi hại nhưng tên mang theo chắc chỉ có giới hạn. Theo vãn bối ta tìm cách cho chúng bắn hết tên thì đâu còn gì sợ nữa ?
Cổ phu nhân mỉm cười :
- Ý hay lắm, để ta thực hiện cho !
Nói xong vươn tay chặt gãy một cành cây có gạc chĩa ra làm ba rồi tháo dải quấn thân cây lại, phu nhân vung tay cho cành cây bó đầy vải bay vụt ra. Từ xa xa nhìn lại cành cây chẳng khác gì một bóng người phi thân vọt trong đêm tìm cách đào thoát.
Cành cây vừa bay ra một loạt loạn tiễn bắn tới tấp. Cành cây lay động rơi xuống đất, Cổ phu nhân cố ý rú lên “ối chà” một tiếng, tiếp đó thu hồi cành cây rồi lại phóng ra hướng khác.
Cành cây vừa động lại có một loạt tiễn bắn tới. Cứ như thế ba bốn lần đối phương đã lãng phí khá nhiều tên đem theo. Đến lần thứ năm phu nhân phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vo-bi-kip/2196876/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.