Chương trước
Chương sau
- Lôi Công đại pháp!
Một lớp chưa dứt, một lớp lại lên. Lâm Hi vừa mới thi triển ra "Phấn Toái Đại Pháp", lại là một lớp thanh sắc lôi quang mang tính hủy diệt kinh thiên động địa muốn nổ tung lên, phóng xạ khắp Thiên Địa.
Hai đợt năng lượng của tuyệt học có một không hai nghiền áp đi qua, toàn bộ trung ương vị diện, trong phạm vi 3000 trượng không còn thấy bất kỳ người nào sống sót nữa. Tất cả, bất kể là Ác Ma Đại Lĩnh Chủ hay là Ác Ma Lĩnh Chủ, hoặc là tu sĩ Tà Đạo gì đó, dưới hai tuyệt học mạnh nhất của Lâm Hi nghiền áp tới thì tất cả đều chết hết!... Hắc Ám và lôi quang đầy tính hắc ám kia lóe lên tức thì, khi Thiên Địa hồi phục lại thì trên đại địa đã lộ ra một hình tròn khô cằn bán kính 3000 trượng, tất cả phía trên đều bị phá thành mảnh nhỏ, huyết dịch, tàn đoạn, như bị quấy toái lên vậy.
- Luồng thứ nhất!
Lâm Hi đứng thẳng trong hư không, trường bào phần phật, sát khí toàn thân kinh thiên động địa.
Ngâm! --
Mã Minh Híz-khà zz Hí-zzz, Lâm Hi lần nữa triệu ra Tứ Cực Đại Uyển, xoay người tung lên lưng ngựa.
Bá!
Một kiếm đâm qua, ngoài vạn trượng, một gã tu sĩ Tà Đạo chạy trốn chậm, bước chân trì hoãn, toàn thân run lên, lăn xuống mặt đất.
Duật duật! --
Bờm ngựa bay lên, tử điện lóe lên, Tứ Cực Đại Uyển lập tức biến mất trong hư không.
- Ah! --
Nơi đường chân trời vang lên một tiếng hét thảm, lại là một gã cường giả Tà Đạo ngã xuống.
"Tứ Cực Đại Uyển" cũng không thích hợp với chiến trường hỗn loạn cấp bậc cường giả, nhưng chiến đấu tay đôi cùng với đuổi giết lại là sở trưởng của nó.
Nháy mắt, một đạo Thái Bạch kiếm khí bỏng mắt hiện lên, lại là một gã tà tu vẫn lạc... Trong tràng săn bắn này, Tạp Mễ Lạp cũng gia nhập vào trong đó.
Ở trước mặt tốc độ của "Tứ Cực Đại Uyển", cái gọi là chạy trốn, chỉ là si tâm vọng tưởng.
Hơn mười tên tu sĩ Tà Đạo, tính cả đại lượng Ác Ma cao đẳng cứ như vậy bị Lâm Hi tiêu diệt từng bộ phận.
- Chỉ còn lại người kia thôi...
Dưới bầu trời lờ mờ, Lâm Hi cưỡi trên lưng ngựa, áo bào phần phật, trong đầu hiển hiện lên khuôn mặt của Ân Thái Cảnh. Thực lực Ân Thái Cảnh mạnh nhất, cũng khó chơi nhất.
Bất quá, chỉ còn lại một mình hắn, dù trốn đến đâu cũng chỉ vô dụng.
- Tạp Mễ Lạp, tà tu đứng đầu ở nơi nào?
Lâm Hi hỏi.
"Tứ Cực Đại Uyển" đuổi giết tất cả đều thuận lợi, nhưng cũng không thể một mực giám thị đối phương được. Tất cả nhiệm vụ "Tai mắt", đều giao cho Tạp Mễ Lạp.
Từ lần phát động công kích trước thì Lâm Hi đã bố trí tốt rồi.
Từ vị diện của Lâm Hi làm hạch tâm, tất cả thứ nguyên, vị diện, không gian... chung quanh đều rải rác biên bức phân thân của Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp để điều tra tin tức hướng đi.
Hiện giờ toàn bộ khu vực thời không cơ hồ đều ở dưới sự "giám thị" của Lâm Hi.
Tạp Mễ Lạp trầm mặc một lát, nàng đang tìm tòi động tĩnh của Ân Thái Cảnh, rất nhanh thanh âm của nàng liền vang lên trong đầu Lâm Hi:
- Đã tìm được!...
Tạp Mễ Lạp rất nhanh báo cáo vị trí của "Ân Thái Cảnh" cho Lâm Hi.
- Người này, ngược lại chạy trốn thật nhanh.
Lâm Hi thản nhiên cười.
Bá!
Một đạo kình phong thổi qua, Tứ Cực Đại Uyển móng ngựa bay lên, Lâm Hi lập tức hóa thành một điểm đen, biến mất trong hư không.
... ...
Đây là một ngày khó khăn nhất trong cuộc đời Ân Thái Cảnh, bị một gã trẻ tuổi "Không có tiếng tăm gì" đuổi chạy như chó nhà có tang, đây tuyệt đối là chuyện hắn chưa từng nghĩ qua.
Thời gian mỗi một giây qua đi, trong nội tâm Ân Thái Cảnh liền khẩn trương thêm một phần, trong lòng của hắn hiểu rõ, những cao thủ Tà Đạo chạy trốn kia chỉ sợ lại bị Lâm Hi tiêu diệt không ít.
Mỗi một khắc chúng đều có nghĩa là một cường giả Tà Đạo phải mất mạng, khi tất cả mọi người tử vong, kế tiếp sẽ đến phiên hắn rồi.
Ân Thái Cảnh đối với kế hoạch của Lâm Hi hiểu rất rõ, -- bởi vì nếu đổi là hắn thì hắn cũng sẽ làm vậy.
- Đáng chết, đáng chết, nhanh lên, nhanh lên nữa! --
Ân Thái Cảnh thỉnh thoảng cúi đầu xuống, phân biệt một đạo quang hoa trong tay áo. Đó là một quả "Pháp phù" tạo hình phong cách cổ xưa, ẩn ẩn mang theo một tia phong cách xinh đẹp của nữ tử.
Hào quang trên pháp phù phi thường sáng ngời, vầng sáng màu trắng lưu chuyển như nước, như "Tà Đạo Kim Liên" vậy.
Ở mặt sau quả "Pháp phù" kia chỉ có một chữ "Bạch".
Người trong tiên đạo nhận thức pháp phù này không nhiều lắm, nhưng đối với người của "Tà Thần Phong", cái này đại biểu cho một thân phận hiển hách -- "Huyết Hồng Nhan" Bạch Hoài Chỉ, một trong Tà Đạo nhất mạch bát mỹ nhân.
Giờ phút này, hào quang trong tay áo Ân Thái Cảnh chậm rãi sáng tối luân chuyển, hơn nữa thời gian sáng tối biến ảo, càng lúc càng ngắn, điều này đại biểu cho hắn cách chủ nhân pháp phù này càng ngày càng gần.
- Nhanh một chút, lại nhanh một chút!...
Trong tay Ân Thái Cảnh đổ đầy mồ hôi, pháp phù lập loè đã càng lúc càng nhanh.
- Không tốt! --
Người thanh niên "Sư điệt" trong tay Ân Thái Cảnh đột nhiên nhìn phía sau, mở to hai mắt, hoảng sợ kêu to lên:
- Sư bá! Hắn, hắn..., hắn đến rồi! –
Lâm Hi nhất kỵ tuyệt trần, từ trong "Vị diện thông đạo" xuyên ra, xuất hiện trong không gian của bọn người Ân Thái Cảnh, trong tầm mắt đã trông thấy được sư điệt hai người Ân Thái Cảnh rồi.
- Chủ nhân, không tốt. Ta phát hiện hai cường giả Tà Đạo, một nam một nữ, thực lực đều phi thường cao. Trong đó còn có một gã chân truyền đệ tử, đều từ một không gian khác chạy tới chỗ ngươi.
Thanh âm của Tạp Mễ Lạp đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hi.
- Cái gì! Chân truyền đệ tử? !
Lâm Hi giục ngựa dừng lại, giật mình nói.
"Chân truyền đệ tử" Tiên Đạo Cảnh không phải chuyện đùa, dùng thực lực Lâm Hi hiện giờ, căn bản chính là bọ ngựa đấu xe, không chịu nổi một kích.
Tiên Đạo Cảnh và Luyện Khí Cảnh chênh lệch quá lớn, một cái trên trời, một cái dưới đất.
Đừng nói Lâm Hi, dù là cường giả Luyện Khí đỉnh phong "Nửa bước Thuần Dương" cấp như "Quang Thánh Vương", "Tứ Đại Đế Tử" gặp phải cũng chỉ còn đường chết.
"Đại hàng rào" giữa cảnh giới và cảnh giới không phải dễ dàng đột phá như vậy.
- Chủ nhân, nhanh rời đi, nhanh! Bọn hắn dường như thu được pháp phù của người kia rồi. -- không tốt, các nàng phát hiện được ta, phân thân của ta bị hủy diệt rồi.
Thanh âm của Tạp Mễ Lạp tràn đầy lo lắng.
Thời gian cấp bách, "Chân truyền đệ tử" không chỉ thực lực, mà ngay cả tốc độ cũng không phải Luyện Khí sĩ có thể so sánh được.
Rống! --
Nhưng vào lúc này, một tiếng thét dài, Lôi Âm cuồn cuộn, từ đường chân trời xa phương truyền đến. Khí tức cường đại chấn khiến toàn bộ không gian đều ầm ầm chấn động, cổ tà khí kia cực cường đại, khói đen cuồn cuộn, phác thiên cái địa, khiến nửa bầu trời phương xa đều phủ lên một phiến Hắc Ám.
- Chân khí thật cường hãn!
Trông thấy bầu trời phương xa dao động mà sáng ngời, cảnh tượng nhu tận thế, Lâm Hi cũng thầm giật mình. "Chân truyền đệ tử" dù sao cũng không phải bình thường, thét dài một tiếng cũng có thể rung chuyển vị diện bổn nguyên.
- Chủ nhân, nhanh rời đi a!
Tạp Mễ Lạp kêu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.