Chương trước
Chương sau
Nhiều người như vậy phối hợp, không thể nào hồn nhiên như một được. Những Ác Ma cao đẳng có thể chịu hắn ước thúc, đã không dễ rồi. Muốn cho bọn hắn dựa theo ý chí của hắn mà làm việc càng không có khả năng.
Mà nếu như không có những Ác Ma cao đẳng này phối hợp, bọn hắn nhất định không ngăn nổi Lâm Hi.
Ba đi! Ba đi!
Không chút dấu hiệu, vô số cỗ thi thể đầu thân khác biệt, từ không trung rơi xuống. Mà thân ảnh Lâm Hi căn bản không xuất hiện. Giống như có một thanh kiếm vô hình duỗi ra từ trong hư không giết chết những người này vậy.
Ở trong tràng săn bắn này, Lâm Hi lộ ra rất có tính nhẫn nại, lợi dụng phân thân của Tạp Mễ Lạp giám thị những người này, hảo hảo nắm chặt mỗi nháy mắt khi những người này phân thần.
Lâm Hi cũng không nóng nảy, "Giết địch chính là cứu người". Nếu như bỏ mặc những người này kết thành đoàn đội, chạy trốn ra ngoài, đối với các "Thời Không Cơ Địa" khác của Thần Tiêu Tông chính là một uy hiếp cực lớn. Còn không biết phải chết bao nhiêu người nữa.
Trong "Thập Đại Thánh Vương" ngoài hắn ra, hiện giờ chỉ sợ không có bất cứ người nào đối phó được bọn hắn. Dù là "Địa Thánh Vương" cũng giống như vậy.
Thay vì đợi những người này tàn sát bừa bãi sau đó cứu người, còn không bằng hiện giờ giết bọn hắn đi để đoạn tuyệt hậu hoạn. -- sát nhân chính là cứu người!
Thời gian chậm rãi đi qua, đối mặt với vô số thi thể bỗng nhiên không chút dấu hiệu rơi xuống chung quanh, một loại lo nghĩ đang chậm rãi kéo dài.
- Không được, chúng ta nhất định phải rời khỏi chỗ này. Bằng không thì chúng ta sẽ bị hắn giết sạch toàn bộ!
Một gã "Hư Tiên" Tà Đạo đột nhiên hoảng sợ kêu lên, mặt của hắn vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng lau mồ hôi trên trán, nhưng chỉ tổ càng lúc càng nhiều.
Loại địch nhân không biết ở nơi nào, không biết ra sao này, còn đáng sợ hơn địch nhân chính diện nhiều. Loại uy hiếp về tâm lý này quả thực khiến người phải nổi điên!
- Không được! Một khi ly khai, chúng ta sẽ bị giết hết!
Ân Thái Cảnh quả quyết nói.
- Chẳng lẽ chúng ta như vậy có thể sống sót sao?
Tên "Hư Tiên" Tà Đạo kia kêu lên.
Nếu là lúc trước, hắn căn bản không dám tranh luận như vậy với "Ân Thái Cảnh", nhưng loại cảm giác tư vong như ảnh tùy hình này đã vượt qua nỗi sợ hãi của hắn đối với Ân Thái Cảnh rồi. ---- đều sắp chết, còn có gì đáng sợ nữa?
"Ân Thái Cảnh" thần sắc âm lãnh, đang muốn tức giận, bỗng nhiên ánh mắt đảo qua chung quanh, liền là chấn động. Chỉ thấy các tu sĩ Tà Đạo khác ở chung quanh cũng hoảng sợ bất định, nguyên một đám ánh mắt dao động, thỉnh thoảng lại lườm tới hắn.
- Tình huống không ổn, bọn hắn đều bị hắn giết sợ rồi!
Ân Thái Cảnh trong nội tâm lạnh lẽo.
Ân Thái Cảnh trong nội tâm trăm vị hỗn tạp.
Nhiều Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương Tà Đạo nhất mạch như vậy, còn có cao thủ Tà Đạo Thất quả Thánh Vương cấp tiếng tăm lừng lẫy như hắn, lại bị một đệ tử mới tu tiên có hai ba năm của Thần Tiêu Tông đùa bỡn trong lòng bàn tay, giết cho thất hồn lạc phách, trong lòng run sợ, loại chuyện này truyền đi, tuyệt đối sẽ khiến người trong tà đạo mất hết mặt mũi.
Đối với "Tà Thần Phong" cũng là đả kích không nhỏ.
Dùng thực lực, đội hình trước mắt, tựu có đối mặt với đối thủ "Nửa bước Thuần Dương" cũng sẽ không sợ. Nhưng ở trước mặt Lâm Hi lại thúc thủ vô sách.
- Thật sự là sỉ nhục ah! Ân Thái Cảnh ta còn chưa từng bị một tên đệ tử Tiên Đạo bức đến loại tình trạng này!
Ân Thái Cảnh trong nội tâm oán hận nói.
Đang khi suy nghĩ thì bỗng nhiên ngay lúc đó, phịch một tiếng, lại một đạo thi thể huyết thủy vẩy ra, phân hai mảnh, ngã xuống.
Giống như một căn rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà, một đám tà tu trở nên hoảng loạn.
Tất cả hoảng sợ đều bộc phát.
- Trốn ah! --
Một đám tu sĩ Tà Đạo sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy thần sắc khủng bố, rốt cục nhịn không được nữa chạy ra ngoài.
Trên bầu trời, một đầu biên bức khẽ động, Hấp Huyết Nữ Vương lập tức sinh ra cảm ứng.
- Chủ nhân, có một người đã đi ra!
Tạp Mễ Lạp nói.
- Không gấp, để hắn trốn đi.
Cương phong gào thét, trong hư không ánh sáng tím lập loè, Lâm Hi ngồi trên "Tứ Cực Đại Uyển", sừng sững bất động, thần sắc điềm tĩnh, thản nhiên nói.
Mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng..., kiếm khí trong dự đoán cũng không xuất hiện. Khi tên tu sĩ Tà Đạo kia chạy đi rất xa nhưng vẫn không lọt vào đuổi giết thì tất cả mọi người liền giống như quân bài Domino vậy, không duy trì thêm được nữa.
- Chạy mau! --
Có tên đầu tiên sẽ có tên thứ hai, tên thứ ba..., trong khoảng thời gian ngắn, cường giả Tà Đạo liên tiếp vọt ra, trên mặt hoảng sợ, điên cuồng tản khắp bốn phương tám hướng.
- Những tên điên này! Bọn hắn chẳng lẽ không biết như vậy sẽ khiến hắn tiêu diệt từng bộ phận một sao?
Ngay khi đám tu sĩ Tà Đạ xông ra ngoài, Ân Thái Cảnh sắc mặt thay đổi, rốt cuộc cũng biết mình đã đánh giá thấp tu sĩ trẻ tuổi kia.
Lập tức hơn mười tên tu sĩ Tà Đạo, đảo mắt đã chạy ra ngoài, Ân Thái Cảnh cũng không kêu gọi bọn hắn trở về nữa.
- Đi!
Ân Thái Cảnh đột nhiên kéo sư điệt bên người, không đợi hắn kịp phản ứng đã phá không mà đi, ngay khi người khác còn do dự thì hắn đã như thiểm điện chạy ra ngoài.
- Ân huynh! --
Một gã tu sĩ Tà Đạo xoay đầu lại, đang muốn hỏi thăm Ân Thái Cảnh làm sao bây giờ. Kết quả nhìn thấy chỉ là trống rỗng, Ân Thái Cảnh rõ ràng đã không biết tung tích, chạy đi còn nhanh hơn cả bọn hắn.
- Cái này...
Đối mặt với cục diện vượt ngoài ý định này, hơn mười tên Tà Đạo còn thủ vững tại trận địa trong đầu liền trống rỗng.
- Thật là một tên giảo hoạt!
Đối mặt với phản ứng của Ân Thái Cảnh, Lâm Hi cũng không khỏi không khen một tiếng.
Gừng càng già càng cay, phản ứng của lão hồ ly này cực nhanh, hơn nữa rất hiểu rõ tâm tư của hắn.
Xu thế tan tác đã thành, tu sĩ Tà Đạo chạy đi đã nhiều như vậy, những người còn lại cũng không đủ để ngăn cản hắn nữa. "Ân Thái Cảnh" nếu như lúc này vẫn thủ vững trận địa, hoặc là phí công đuổi theo gọi những người chạy trốn kia lại, vậy thì lúc đó ngay cả hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng hiện giờ không giống lúc trước, tuy rằng Lâm Hi quả thật rất muốn giết "Ân Thái Cảnh", nhưng so với Ân Thái Cảnh thì Lâm Hi càng thêm không cách nào buông tha cho cơ hội này để giết chết những tu sĩ Tà Đạo số lượng không hề ít vẫn còn ở lại "Thủ vững trận địa".
Giết một tên, cùng giết một đám người, đối với hắn mà nói. Không khó để lựa chọn.
Hơn nữa, thực lực của Ân Thái Cảnh cũng không dễ giết như vậy, thay vì để hắn lưu lại nguyên tại chỗ, gia tăng khó khăn cho mình thì còn không bằng để hắn chạy đi một thời gian ngắn!
Ông!
Ánh sáng tím lóe lên, Lâm Hi lập tức xuất hiện trên không mọi người, thu "Tứ Cực Đại Uyển", đồng thời ra tay không chút do dự.
- Phấn Toái Đại Pháp!
Ầm ầm!
Trong phạm vi 3000 trượng, không gian nát bấy, thiết cát thành trăm vạn, ngàn vạn mảnh vỡ. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, tất cả tu sĩ Tà Đạo, cùng với Ác Ma cao đẳng còn kiên trì ở lại tất cả đều bị lâm vào hủy diệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.