Chương trước
Chương sau
Oanh!
Đang lúc do dự, bỗng nhiên ngay lúc đó, một đoàn bóng đen nhanh như điện quang, bay sát mặt đất, bá thoáng một phát, bay đến bên người bọn Ân Thái Cảnh, oanh một tiếng bao phủ hai người Ân Thái Cảnh vào trong đó.
Lúc nhìn kỹ lại, đó chính là một tà chung cực lớn cao đến hai người, toàn thân đen kịt, tà khí cuồn cuộn. Một cổ khí tức cường hoành khuếch tán ra, kinh thiên động địa, mang đến cho người một loại cảm giác phi thường nguy hiểm, phảng phất như một đầu hung thú nhắm người mà phệ vậy, ngay cả Lâm Hi cũng âm thầm kinh hãi.
Tà chung cự đại này, giống như tường đồng vách sắt, một mực bảo hộ hai người Ân Thái Cảnh vào trong đó.
- Mà thôi, tha cho bọn hắn một mạng vậy!
Lâm Hi nhìn tà chung cực lớn kia một cái, chỉ có thể lực bất tòng tâm. Nếu như hắn không nhìn lầm thì chuông lớn đen kịt kia một quả Tà Đạo pháp khí cấp bậc Tiên Khí.
Có một quả chuông lớn như vậy bảo về, về cơ bản đã triệt để cắt đứt tâm tư của hắn rồi. ---- Chân truyền đệ tử Tiên Đạo Cảnh, tạm thời còn không phải hắn có thể đối kháng được.
- Đi!
Lâm Hi quyết định thật nhanh, không chần chờ nữa, bá thoáng một phát liền quay đầu, lần nữa tiến nhập vào "Vị diện thông đạo", không chút do dự rời đi.
Oanh!
Ngay đồng thời khi Lâm Hi rời đi, một căn tà xử màu đen dung nhập vào trong bóng đêm, không chút dấu hiệu từ trên trời giáng xuống, rơi đập vào nơi Lâm Hi đứng lúc trước, gây nên một hồi nổ tung kinh thiên.
Hô!
Chỉ mấy tức, tiếng gió rung động, một gã thanh niên nam tử toàn thân áo đen, ánh mắt sắc bén, cơ hồ có thể đâm xuyên người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàng Ma Xử.
Khí tức trên người hắn hạo như Thâm Uyên, toàn thân tản ra một cổ hương vị huyết tinh, tà ác, âm lãnh, điên cuồng, luồng sát cơ hung mãnh kia khiến ngay cả hư không đều đang run rẩy, phát ra tiếng rít gào bén nhọn.
Tại Tà Đạo nhất mạch, chỉ có một loại người có loại khí tức Tà Đạo thuần túy này, đó chính là "Chân truyền đệ tử" Tiên Đạo Cảnh!
- Đáng tiếc, còn kém một chút!
Trong mắt nam tử hiện lên một tia âm lãnh, hắn ôm đồm tà xử màu đen bên cạnh, bá thoáng một phát chui vào trong "Vị diện thông đạo" biến mất không thấy gì nữa.
Bất quá, tên "Chân truyền đệ tử" Tà Đạo nhất mạch kia đi nhanh, trở về cũng nhanh.
Lập lòe mấy cái, tên "Chân truyền đệ tử" Tà Đạo nhất mạch kia lập tức xuất hiện ở bên cạnh chuông lớn, đứng yên bất động, yên lặng chờ đợi.
Xoạt!
Sau một lát, ám ảnh di động, hương khí đánh úp lại, một nhân nhân tuyệt sắc ăn mặc bạch la thượng sam, quần trắng lăng la, toàn thân trắng như tuyết từ xa phương nhanh chóng đi tới.
Nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, dáng người gầy, vai như đao gọt, thân hình yểu điệu, dịu dàng di chuyển, toàn thân lộ ra một cổ ưu nhã kinh người.
Ở trong phiến trời đất lờ mờ này, giống như một đóa Bạch Liên thanh tao lịch sự vậy.
Bất quá, tuy rằng thân là nữ nhi, nhưng trên người mỹ nhân tuyệt sắc này lại có một cổ hương vị quyền thế cường đại của người đã quen ở địa vị cao.
Nàng tuy rằng mỹ mạo kinh người, nhưng cũng không có cảm giác vũ mị, ngược lại có một cổ hương vị lạnh lùng như băng, cự người xa ngàn dặm.
- Sư huynh, bắt được không?
Mỹ nhân áo trắng phiêu nhiên tới, đáp xuống bên cạnh chuông lớn đen kịt. Một cổ khí tức thuần túy, hắc ám từ trên người nàng nhập vào cơ thể mà ra, cổ khí tức kia, rõ ràng cùng tên "Chân truyền đệ tử" lúc trước có năm phần tương tự.
Loại hương vị Hắc Ám thuần túy, thâm thúy, cường đại kia, chỉ có đệ tử "Nửa bước Thuần Dương" của tông phái Tiên Đạo mới có thể tới chống lại.
- Không có, để hắn chạy thoát. Ta vốn muốn lặng lẽ ám toán hắn, không nghĩ tới hắn phản ứng nhanh vậy. Trực tiếp liền rời đi.
"Chân truyền đệ tử" nói.
- Đuổi theo cũng không kịp sao?
Mỹ nhân áo trắng có chút không vui cau mày lại.
Cường giả áo đen Tiên Đạo Cảnh cũng không dám tức giận, mang theo ba phần cung kính nói:
- Tiểu tử kia cỡi một đầu dị mã, hình như là Tứ Cực Đại Uyển đã tuyệt chủng. Tốc độ cực nhanh, chỉ có cường giả Tiên Đạo Cảnh ngoài tứ trọng khống chế không gian chi đạo mới có thể đuổi kịp nó. -- ta cũng bất lực.
Cường giả Tiên Đạo Cảnh cũng chia ra ba, sáu, chín loại, tuy rằng tốc độ của hắn cũng rất nhanh, gấp 10 lần đệ tử Luyện Khí Cảnh, nhưng tốc độ của "Tứ Cực Đại Uyển" còn vượt qua hắn nhiều.
- Tứ Cực Đại Uyển?
Mỹ nhân áo trắng có chút nhíu mày, toàn thân toát ra một cổ khí tức cực kỳ nguy hiển:
- Rõ ràng có người tìm được loại vật này.
Sát cơ của nàng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh:
- Sư huynh, mở chuông ra đi!
Ông!
Một tiếng vang thật lớn, "Chân truyền đệ tử" áo đen thân thể suy yếu bàn tay run lên, cầm chuông lớn đen kịt, trong nháy mắt nó liền co lại thành chuông nhỏ chừng móng tay, rơi vào trên tay hắn, thu nhập vào trong tay áo.
Dưới chuông lớn, hai sư đệ Ân Thái Cảnh ôm lấy nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một sát na vừa rồi, đối với hai người mỹ nhân áo trắng mà nói, chẳng qua chỉ rất bình thường, nhưng đối với sư điệt Ân Thái Cảnh mà nói, đó lại là một khắc sống còn.
Cách trùng trùng điệp điệp không gian, Ân Thái Cảnh có thể cảm giác được rõ ràng sát ý của Lâm Hi đối mình. Thực lực Lâm Hi vốn đã cao hơn hắn, sau khi hóa thành Cự Long lại càng thêm khủng bố.
Nếu không phải trạng thái Hoàng kim "Cự Long" không cách nào kết hợp được với tốc độ của "Tứ Cực Đại Uyển" thì hắn chỉ sợ ngay cả phản kháng cũng không thể chỉ có thể bị miểu sát.
Ai cũng không dám tưởng tượng một tên "Thập quả Thánh Vương" dùng "Tứ Cực Đại Uyển", phát động kiếm đạo sẽ là tràng cảnh thế nào. Dù là Ân Thái Cảnh cũng không cảm thấy mình có thể ngăn nổi.
- Ân Thái Cảnh, đến cùng xảy ra chuyện gì? Tiểu tử kia có lai lịch gì? Ngươi rõ ràng không gian pháp phù cũng phát ra?
Mỹ nhân áo trắng khẽ nhếch lông mày, ánh mắt sắc bén, mang theo chút ít hương vị chất vấn nói.
- Thánh nữ, tiểu tử kia gọi Lâm Hi, là đệ tử của Thần Tiêu Tông.
Vị "Sư điệt" tuổi trẻ kia quỳ rạp trên trên đất, mồ hôi đầm đìa, một bộ lo lắng hãi hùng, hư thoát. Nghe được áo trắng mỹ nhân hỏi liền vội vàng đáp.
Thánh nữ áo trắng chính là một trong bát mỹ nhân của Tà Thần Phong, Huyết Hồng Nhan Bạch Hoài Chỉ.
Nghe được lời của tên kia, Bạch Hoài Chỉ nhíu nhíu mày, liếc nhìn "Chân truyền đệ tử" áo đen bên cạnh, đều có chút kinh ngạc.
- Cái gì Lâm Hi? Các ngươi sao lại gặp phải hắn. Pháp đàn các ngươi không hảo hảo thủ lấy, chạy đến nơi đây làm gì? Mặt khác, các ngươi chạy đến đây rồi, vậy những người khác ra sao?
Bạch Hoài Chỉ có chút không vui nói.
- Những người khác chết rồi, đều bị Lâm Hi kia giết. Tiểu tử kia không biết nổi điên gì lại vọt tới nơi chúng ta bồi dưỡng Tà Đạo Kim Liên. Bỗng nhiên ngay lúc mấu chốt liền xuống tay sát nhân.
Tu sĩ Tà Đạo trẻ tuổi nói.
Nghe được Lâm Hi xông vào không gian bồi dưỡng "Tà Đạo Kim Liên", "Huyết Hồng Nhan" trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát, đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, bất quá nàng vẫn nhịn xuống, hỏi thăm nhìn thoáng qua Ân Thái Cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.