🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, nàng lập tức khẽ hành lễ: “Đã vậy thì ta xin cáotừ trước đây, nếu sự thật là thế này thì phái Thiên Môn cũng không có gì đáng để hiểu nhầm cả, Bắc Sơn điện hạ yên tâm, sư phụ ta là người rấtrộng lượng.” Nói rồi đi ra ngoài.  Đi đến cửa mà Bắc Sơn Thuần vẫn không cản nàng, nhưng nàng lại cảm nhận được hai luồnghơi lạnh đóng chặt trên lưng vậy, bất giác quay đầu lại tám chuyện: “Cớgì Bắc Sơn điện hạ phải giả vờ như vậy?”
Bắc SơnThuần đứng chắp tay, nhìn y thật nổi bật trong đống đổ nát của sảnhđiện, mỹ nam như ngọc, tiếc rằng trông y lại có hơi lạnh lẽo, “Ta khôngbiết khi nào Ma đạo sẽ tấn công, vì để bảo vệ đồ vật của Thiên đế thỉnhnhờ, vì sự an nguy của Nhân đạo, đành không được lơ là dù chỉ một chút.”
Thì ra là chuẩn bị từ trước, để lúc nào cũng có thể đánh nhau một trận vớiđại ma đầu! Y nói chính nghĩa làm sao, nhưng đại ma đầu đã tỉnh táo lạirồi, vốn đã vô địch thiên hạ, nếu nhớ lại tất cả chuyện khi mình là Minh Vương, bao gồm cả Minh công, vậy thì còn ai có thể thắng được hắn?!
Nhưng nàng vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, chuyện tìm Vân Thâm hỏi việc trồng lại cây ngọc bất đắc dĩ phải tạm dừng lại rồi, dù gì thì cũng chưa cóchút tin tức gì về mảnh đất Lạc Lối, biết cách trồng cây cũng không cóchỗ trồng. Chuyện quan trọng trước mắt chính là thông báo cho đại ma đầu biết Phượng Hoàng có nội ứng bên trong Tu La Vi Mang, và cả chuyện cuối cùng Tuyên Vu Cẩn cũng ra tay rồi.
Dù hắn mạnh nhưng không thể trúng kế lần nữa được, năm xưa La Sát Nữ chưa thể bảo vệ được hắn, song nàng có thể!
Vội vã ra khỏi Bắc Sơn Vương cung rồi tìm bừa một quán trọ nghỉ chân, cảmthấy không còn ai giám sát mình nữa thì lập tức viết một bức thư cho vào trong chiếc túi vải dầu, bảo A Đẩu ngậm trong miệng rồi dặn dò một cách nghiêm túc: “Mau đưa thư đến nhà Tây Bối, lần trước mi đi qua rồi đó.Suốt đường đi không được chơi bời, đưa thư xong thì lập tức trở về núiVân Mộng. Nếu có kẻ địch muốn cướp thư thì phun lửa đốt thư đi rồi tựmình bỏ chạy, nghe chưa? Nhớ kỹ phải cẩn thận, đừng để ai tổn hại đến dù chỉ là một sợi lông chó.” Nói tới đây thì nàng chợt thấy không nỡ.
A Đẩu vẫn là chú cún mà lại phải bôn ba tứ tung với nàng, chưa một lầnđược hưởng thụ cuộc sống vui vẻ của chú chó, còn từng bị Dương Bá Lýđánh bị thương tại nhà Tây Bối nữa. Nhưng bây giờ nàng không còn cáchnào khác, buộc phải để chó của mình làm bồ câu đưa thư.
Bế A Đẩu lên nô đùa một hồi, cuối cùng vẫn phải mau chóng đuổi nó đi.
Nàng không biết viết chữ ở bên này cho lắm, nhưng ở hiện đại nàng làm thiếtkế website, mặc dù bút ở đây cầm không được tiện tay, nhưng ít ra vẽ vài nét cũng không lệch lạc là bao.
Trang giấy thứnhất, nàng vẽ một nam nhân bay từ trên bầu trời xuống, khuôn mặt được vẽ theo dáng vẻ của Tuyên Vu Cẩn nàng thấy trong Thủy Thư, mặt thì cười hì hì nhưng đằng sau lưng giắt một cây dao, chắc ma đầu ấy nhận ra được,cũng hiểu được ý bên trong đó.
Trang thứ hai, nàngvẽ Phượng Hoàng đứng trên Tu La Vi Mang của núi Bạch Thạch, đằng sautảng đá có một bóng đen ra dấu tay với cô ta, ý nghĩa khá rõ ràng rồi,con lợn hơi chút thông minh cũng hiểu.
Kế đó nàng vẽ vài bức truyện tranh bốn khung[*] ―― nàng và Hoa Tứ Hải gặp nhau lần đầu tiên tại Nhã Tiên Cư, nàng cướpđá Chân Hỏa trên núi Tiêu Dao, sự phản bội và chung tay trên núi VôCùng, khóa dạy hôn bên bờ Biển Chết, quá trình sống chết có nhau tạitrấn Thù Du, sự thổ lộ chân tình tại núi Cổ Quái đầm Mạc Sân, tình chàng ý thiếp dưới đáy Biển Chết, sự ngọt ngào ấm cúng trong Bắc Sơn Vươngcung ――
[*] Truyện tranh bốn khung (Yonkoma),là một định dạng khung tranh của manga, thường có các trang gồm bốn khungsắp xếp theo chiều từ trên xuống (đôi khi nó sắp xếp theo chiều ngang từ phải sang trái hoặc sử dụng kiểu hai cột song song, tùy theo nhu cầu bố trí của tác phẩm). (Nguồn: Wikipedia)
Nhớ lạithì cơ hội hai người được gặp nhau không hề nhiều, đa số thời gian đềuchia ly và nhung nhớ, nhưng tình cảm này lại mãnh liệt và tha thiết hơngặp nhau mỗi ngày nữa, bất giác đã đi đến nước sống chết có nhau rồi.
Vẽ đến cuối cùng thì lệ đã thấm ướt giấy, làm nhòe đi bức vẽ, nhưng nàngcố tình không vẽ lại, để hắn biết nàng nhớ hắn biết bao nhiêu, muốn chohắn biết nước mắt nàng rơi là vì ai, giống như bức vẽ con sông lớn ởtrang cuối vậy, hai người chia ra đứng ở hai bên bờ nhìn nhau đắm đuối,nhưng dường như mãi mãi cũng không thể nào vượt qua được khoảng cáchnày.
Sông Ngân trong lại cạn, mà ngăn cách xa thế, chỉ một dòng nước thôi, ngóng trông không nên lời.
Nàng mong được đích thân đi đưa tin biết mấy, nhưng nàng không thể, bởi vìma đầu ấy sẽ không gặp nàng đâu, mà quả thật nàng cũng không có thờigian. Ma đầu ấy chỉ cho nàng thời hạn hai tháng, bây giờ cũng đã qua một tuần rồi, không những không chút manh mối mà chuyện đột xuất còn lầnlượt nối tiếp nhau xuất hiện, nàng bận đến sắp chết mất thôi.
Tình hình của mười châu ba đảo như cỗ xe bị con ngựa điên kéo vậy, phíatrước là vực thẳm mà xe ngựa vẫn lao điên cuồng về nó, không những không cản được mà người đến gần còn bị chẹt chết, giẫm chết nữa!
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây? Suốt đường đi nàng không ngừng tự hỏimình, cho đến khi về tới núi Vân Mộng cũng chưa có câu trả lời. Nhưng ởchân núi nàng gặp được vài sư huynh tuần núi mặt mày rạng rỡ, chờ khilên đến đỉnh núi thì tình hình càng rõ rệt hơn, các sư huynh đệ gần nhưđược xem là phấn khởi cả.
”Vị sư đệ này, trên núi xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng nhịn không nổi nên đã kéo một sư đệ thuộc Đông Thương Thiên hỏi.
”Thất sư tỷ Quân Thiên không biết ư, cuối cùng thì cánh cửa Thiên giới đã mởra rồi, Thiên đế đến viếng thăm chưởng môn sư bá đầu tiên, thật nể mặtđấy.” Vị sư đệ ấy nói rất vui vẻ: “Hơn nữa Thiên đế nhúng tay vào chuyện mười châu ba đảo, Tiên đạo thắng chắc, ngày tàn của tên ma đầu Hoa TứHải ấy sắp đến rồi.”
Còn chưa dứt lời thì TrùngTrùng đã mong sao được đánh cho vị sư đệ này sao bay đầy trời rồi, maymà một chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản được nàng.
Chuyện được ghi chép trên Thủy Thư có năm người biết ―― Hoa Hiển Tử, sư phụ,Đông sư thúc Đao Lãng, Nam sư thúc Mặc Vũ và nàng. Bạch Trầm Hương chorằng trước khi mười châu ba đảo chưa được giải quyết nguy hiểm triệt đểthì không nên tiết lộ vụ án oan ngày xưa quá sớm, tránh làm rối ren lụcđạo, qua đó làm tình hình càng khó kiểm soát hơn.  Vì vậy trong mắt của những người khác thì đại chiến lục đạo vẫn là ba đạoThiên, Tiên, Nhân chính nghĩa chiến thắng ba đạo Ma, Quỷ, Yêu tà ác,Thiên đế Tuyên Vu Cẩn là một sự tồn tại thần thánh, là lãnh tụ của chính đạo, là sự hóa thân của chính nghĩa, là biểu tượng cho sự chiến thắngtà ma.
Vì vậy thì hắn đến đây, mọi người đều vuimừng phấn khởi, nào biết chăng người mà họ vẫn gọi là ma đầu ấy đã từngchịu sự oan ức to lớn biết bao vào kiếp trước! Tất cả phải trái trắngđen hoàn toàn trái ngược với những gì mà mọi người đang nghĩ, cái gọi là lịch sử cũng bị che đậy một phần bởi sự thắng lợi rồi, nếu trên đời này không có quyển Thủy Thư phản ánh sự thật một cách khách quan thật sựthì nỗi oan của đại ma đầu phải tìm ai gột sạch đây?!
Nàng lửa giận ngút trời xông vội vào điên Tát Tinh ở Quân Thiên. Nàng phảinhìn xem tên Thiên đế ra vẻ đạo mạo ấy ra sao, phải hỏi hắn nên làm saomới lấy lại được công bằng cho Hoa Tứ Hải!
Còn chưa bước vào cửa thì một luồng sáng trắng lao tới từ hướng xéo với nàng, đẩy nàng ra sau một cây cột đá to.
”Sư tổ gấp đôi?” Trùng Trùng thấy rõ luồng sáng trắng ấy thì ngẩn ra, sauđó lách mình một cách linh hoạt, nhường hồn phách của Hoa Hiển Tử vàotrong bóng râm của cây cột: “Già ngài bây giờ là hồn thể, cảm phiền ngài đừng chạy lung tung vào ban ngày được không, mặc dù điện Tát Tinh râmmát, nhưng ngộ nhỡ bị ánh nắng chiếu phải thì chẳng phải là già ngài đây sẽ xong đời hay sao?”
Hình dáng của Hoa Hiển Tửvặn vẹo, rõ ràng là đang vô cùng khó chịu, “Biết ta liều chết đến cảnngươi là được rồi, ít nhất ngươi cũng không được phụ tấm lòng này củata. Ôi, ta đã biết nha đầu ngươi nghe thấy Tuyên Vu Cẩn ở đây thì sẽ sát khí đằng đằng mà xông vào mà, quả nhiên thân già đây không đoán sai.”
”Cản ta làm gì?!” Trùng Trùng dựng ngược lông mày, lớn tiếng nói: “Nếu hắnđã có mặt mũi đến đây thì sợ gì ta chất vấn?! Sư phụ ta cổ hủ quá mức,da mặt lại mỏng tang, nếu không có ta ở bên cạnh thì ông ta đã bị tiểunhân nham hiểm qua mặt hết lần này đến lần khác rồi, nói không chừng lại mắc phải bẫy gì nữa, để rồi hứa hẹn chuyện gì mà không nên hứa rồi đấychứ.”
”Ôi chao, nha đầu này ―― Trùng Trùng ―― Trùng đại tiểu thư ―― bà cô nhỏ ―― ngươi nhỏ giọng một chút không được à?”Hoa Hiển Tử quýnh quáng, hồn phách biến thành một sợi dây thừng dài quấn chặt chân Trùng Trùng, “Cả phái Thiên Môn chỉ mình ngươi là lưu manh,đúng là đồ nóng tính, không cho người ta khuyên dù chỉ một câu sau?”
”Có cái gì đáng để khuyên, kẻ hãm hại người khác thì không có lý lẽ gì đểnói với hắn.” Trùng Trùng ghét cái ác như ghét kẻ thù, nghe thấy TuyênVu Cẩn đến phái Thiên Môn thì đã lửa giận bốc đầu rồi, cứ mãi thấy oanức thay Hoa Tứ Hải, lúc này làm gì nhịn được lửa giận bùng phát nữa,nàng liều mạng chạy về phía trước, kéo theo hồn thể của Hoa Hiển Tử,trông như cây lau nhà đang lăn dưới đất vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.