Dịch: Bùm Bùm
”Hai con chạy đi đâu vậy?” Bạch Trầm Hương cau mày hỏi.
Trùng Trùng liếc ngang liếc dọc thấy xung quanh không một người ngoài,nhưng đa số mọi người đều có mặt, cảnh tượng như đang đưa tiễn vậy. Nàng vốn đang khóc đến thở không ra hơi, lúc này lập tức thả lỏng ra, haichân cũng đứng không vững nữa, đầu gối nhũn đi, ngã quỳ ngay dưới châncủa Bạch Trầm Hương, vậy thì làm gì còn hơi sức trả lời nữa.
Tiểu Bát thì không biết nói dối nên cũng dứt khoát cúi đầu im lặng.
Bạch Trầm Hương thấy cả hai hành động kỳ lạ, trên mặt Trùng Trùng còncó vệt nước mắt thì rất ngạc nhiên, nhưng còn chưa cất lời hỏi thì NamMinh đại sư đã hốt hoảng đi lên trước vài bước rồi chỉ vào Trùng Trùng,cánh môi run rẩy nhưng không phát ra tiếng nào.
”Liệt đồ, ngươi lại làm gì nữa rồi?” Bạch Trầm Hương vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Trùng Trùng xua tay, nàng không còn tinh lực “chiến đấu” với sư phụnữa, chỉ rút chiếc đèn ở eo lưng ra rồi tiện tay ném cho Nam Minh đạisư, gắng gượng nói: “Hỏi hắn đi hỏi hắn đi, con với Tiểu Bát chẳng quachỉ tình cờ gặp hắn khi dạo chơi khuây khỏa thôi.”
Nam Minh đại sư hốt hoảng đón lấy chiếc đèn bằng hai tay, sau đó nâng đi sang mộtbên hỏi chuyện, vẻ mặt cực kỳ cung kính, còn liên tiếp gật đầu vâng dạ,qua thời gian một nén hương rồi mới quay lại trong ánh mắt khó hiểu củamọi người, dâng chiếc đèn trong tay đến trước mặt Trùng Trùng: “TrùngTrùng sư diệt, đèn thần nói muốn nhận con làm chủ trăm năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575314/quyen-2-chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.