🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Bùm Bùm
28
Trong phút chốc, xung quanh trở nên im ắng.
  Lan Trúc thở dài: “Cũng chính vì đệ tử Ẩn Lưu vốn không phải con người, cho nên bọn muội mới không qua lại với người ngoài, chỉ ở riêng mộtcõi, sợ một phút bất cẩn để lộ thân phận, dẫn đến việc các phái kháctrong Tiên đạo chê trách bài xích, hôm nay nói chuyện này ra, nếu NamMinh sư huynh và Bạch sư huynh muốn trục Ẩn Lưu khỏi Tiên đạo, Lan Trúckhông oán không than, Ẩn Lưu cũng không oán không than, vì dù sao ——không giải quyết được chuyện của Suối Miên Diên thì sớm muộn gì Ẩn Lưucũng sẽ bị diệt mà thôi.”
Nói xong, vành mắt nàng ửng đỏ, nỗi khổ đau trong tim không nói nên lời.
  Yêu tinh được hóa thành từ vạn vật chịu linh khí của trời đất, nếukhông có tạo hóa thì ngao du thiên hạ cùng với gió mưa, một ngày nào đóhóa thành tro bụi cũng chưa chắc sẽ không vui, nhưng bây giờ đã hóathành hình người, lại có đạo hạnh ngàn năm, sở hữu thất tình lục dục của loài người, song cuối cùng lại không được làm người, sự bi ai này,người ngoài làm sao thấu hiểu được?!
Mỗi ngày dốc hết sức lựcvì bá tánh thiên hạ, ngoài mặt là để tích công đức, dự định tu đến cảnhgiới chưa một ai đạt đến để có thể hóa thân thành người, nhưng thật chất đã sớm xem mình là loài người. Song hiện tại ngay cả Suối Miên Diên đểduy trì hình người cũng không còn nữa, tu Tiên suốt bao nhiêu năm, kỳvọng suốt bao nhiêu năm, cuối cùng chẳng là gì cả sao?
Biệnpháp duy nhất chính là sinh con đẻ cái với nam tử loài người nhưng không phải người phàm, tuy không thể giải thoát khỏi số phận bị biến thànhmột luồng khí, nhưng sinh mạng của mình lại được tồn tại theo một phương thức khác, nghĩ xem bi ai biết bao.
Từ lúc Suối Miên Diên xuất hiện vấn đề, các tỷ muội trên đảo cũng không dám yêu cầu xa vời, kiênquyết không nương nhờ kẻ xấu chỉ để duy trì mạng sống, cho nên tuy rằngai ai cũng cố gắng tìm kiếm, nhưng chỉ có mỗi Thảo Thảo tìm được ngườivừa ý mình.
”A di đà phật, thiện tai thiện tai! Lan sư muội nói những gì thế này?” Nam Minh đại sư chắp tay rũ mắt xuống nói: “Chúngsinh bình đẳng, Tiên và Ma, Yêu và Quỷ chẳng qua chỉ khác môn tu thuật,khác chỗ hành động mà thôi, có can hệ gì đến bản thể? Lan sư muội nóithế này chẳng phải đã xem đời chúng ta là những người lòng dạ hẹp hòi,vứt bỏ đại nghĩa Tiên đạo rồi sao?”
”Nam Minh sư huynh thật sựkhông chê ghét Ẩn Lưu bọn muội sao?” Trước khi đến Lễ Phật tự, Lan Trúcrất lo lắng, lúc này thấy chưởng môn của hai phái lớn đều không để bụngthì thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nam Minh đại sư mỉm cườilắc đầu: “Nếu Lan sư muội đồng ý, cho dù là cả Tiên đạo đều biết thì mọi người đều sẽ tiếp nhận các muội. Vì suy cho cùng Ẩn Lưu từng có cônglao to lớn trong đại chiến lục đạo, cả ngàn năm nay cũng làm không ítviệc tích đức giúp ích cho lê dân bá tánh của mười châu ba đảo, tất cảđều là mẫu mực vốn có của Tiên đạo, dẫu là người hay tinh cũng có can hệ gì chứ.”
Tính cách Lan Trúc vốn đã đơn giản cởi mở, nghe NamMinh đại sư nói vậy thì lập tức như trút được gánh nặng, mặt mày mừngrỡ, nhưng Bạch Trầm Hương lại nhíu mày nói: “Không được, như vậy khôngđược.”
”Sao vậy? Bạch sư huynh muốn bỏ mặc muội —— bọn muội rồi sao?” Lan Trúc trắng bệch cả mặt.
  Bạch Trầm Hương nhận ra mình nghiêm trọng hóa quá, khiến Lan Trúc hiểulầm, vội vàng thay đổi sang vẻ mặt ôn hòa rồi nói: “Không phải, ý củahuynh là bây giờ đang lúc lắm chuyện, Ma đạo đã kết liên với Yêu đạo vàQuỷ đạo rồi, đại chiến lục đạo lần hai như tên đã lên cung. Tiên đạochúng ta nên liên hợp với đại quân Nhân đạo, sớm chuẩn bị tất thảy. Lúcnày bớt chuyện chẳng thà thêm chuyện, chuyện nội bộ Tiên đạo có thể hoãn được thì cứ hoãn, tránh khiến lòng người thấp thỏm, bí mật của Ẩn Lưutạm thời đừng truyền ra ngoài thì hơn.”
Nam Minh đại sư và Lan Trúc nghe thấy thì hết sức tán thành.
  Bạch Trầm Hương lại nói: “Tiếc rằng sau đại chiến lục đạo trước, Thiênđạo lui về Thiên giới, không còn quản lo chuyện của mười châu ba đảo,còn cắt đứt mọi con đường nối lên Thiên giới. Với tình hình này, khôngbiết Thiên đạo có trợ giúp một tay không.”
”Bạch sư huynh chớvội.” Lan Trúc thấy hai hàng mày dài của Bạch Trầm Hương đã nhíu tớinhăn nhúm rồi, rất muốn được tự tay vuốt thẳng lại giúp ông ta nhưng lại không dám, bèn khuyên bảo: “Cho dù chỉ có hai đạo Tiên, Nhân liên hợpnhưng thực lực đã không ai dám xem thường rồi. Muội nghe nói Bắc SơnVương đã sớm cho tập kết quân đội, còn tăng mạnh thuế má bù cho quânlương, chắc chắn hắn đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Tuy Ma Vương Hoa Tứ Hải là nhân vật Ma đạo siêu quần vượt trội nhất trong mấy ngàn năm nay,nhưng người ta hay nói tà sẽ mãi không thắng nổi chính, thế gian nàychắc chắn sẽ có quy tắc của riêng nó thôi.”
Bạch Trầm Hươngkhông lên tiếng suy nghĩ về việc Bắc Sơn Vương cho gọi Mã Hữu Hỉ đến thu thuế, nếu không phải có liệt đồ đó thì ải này đúng thật khó qua khỏi.
  Phái Thiên Môn họ nằm ngay Phụng Lân châu nơi phồn hoa nhất mười châuba đảo mà còn không thạo tin bằng Ẩn Lưu ở nơi đảo hoang, càng khôngbiết phân tích tình hình, cứ tưởng là Vương của Nhân đạo tham lam, đểrồi về sau từ các tin tức điều động binh mới biết được Bắc Sơn Vươngđang chuẩn bị cho chiến tranh, nghĩ thật đúng là hổ thẹn.
Lẽ nào là bởi họ quá tiếp cận trần thế, ngược lại khiến cho thế tục che mù đôi mắt rồi chăng?
  Nhân đạo ở khắp các châu phủ đều có nha môn, tất nhiên sẽ càng nắm rõhơn những biến động rục rịch của Ma đạo, Tiên đạo vốn nên liên hợp vớiNhân đạo từ sớm mới phải, tiếc rằng trong xương cốt những người Tiên đạo chung quy vẫn tồn tại chút ít thanh cao ngạo mạn nên mới không qua lạivới Nhân đạo.  Đúng là cần phải kiểm điểm cho rõ chuyện này.
  ”Đúng vậy, thiên hạ sắp gặp nạn lớn, bá tánh sắp chịu khổ đau, chúng ta nên liên hợp lại, nhưng trước hết phải giải quyết chuyện của Ẩn Lưu mới đúng.” Nam Minh đại sư chuyển đề tài, “Lan sư muội, chẳng hay Suối Miên Diên đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là —— đang từ từ khô cạn chứ?”
  Lan Trúc cả kinh, “Đúng là vậy, mười mấy năm trước, Suối Miên Diên bấtngờ cạn dần đi, bởi vì Ẩn Lưu có cử người chuyên canh giữ dòng suối nênđã ghi chép lại rõ ràng, sao Nam Minh sư huynh biết được chuyện này? Còn nữa, hơn hai trăm năm trước, Suối Miên Diên cũng từng một lần cạn đi,nhưng chưa tới mười ngày đã khôi phục lại bình thường rồi. Mà lần này,bọn muội cũng tưởng rằng bởi do nước suối dập dềnh gây nên, nhưng khôngngờ đã qua mười mấy năm rồi, nước suối cứ cạn dần đi mà không hề có dấuhiệu chuyển biến tốt đẹp, may mà lượng nước cạn đi không nhiều, bọn muội vốn định sẽ từ từ giải quyết bằng tiên pháp, nhưng mấy tháng trước,nước suối đột nhiên cạn nhiều đi, bây giờ —— chỉ còn lại một nửa dòngsuối.”
”Lẽ nào đây là thiên kiếp?” Nam Minh đại sư ngẩng đầu nhìn trần nhà như đang suy ngẫm.
  ”Nam Minh sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì? Huynh biết gì sao?” Lan Trúc vừa nghe giọng điệu của Nam Minh đại sư thì lập tức căng thẳng cảngười, bật dậy khỏi đệm, túm lấy tay áo bào của Nam Minh đại sư.
  Nam Minh đại sư thở dài: “Huynh không hề biết về bí mật Suối Miên Diêndùng để hóa hình, nhưng huynh biết Suối Miên Diên còn có một tác dụngkhác. Sư tổ đã quy tiên của huynh từng nói trước khi lâm chung: SuốiMiên Diên là dòng suối của điềm báo, nếu nước suối khô cạn, mười châu ba đảo sẽ nạn lớn ập đầu, tai họa triền miên, có người mạnh mẽ trợ giúpcòn được, nếu không có thì huynh sẽ phải giải tán tăng chúng tại Lễ Phật tự, cho tất cả làm tăng sư khổ hành vân du bốn phương để hóa giải khổnạn mà bá tánh phải chịu trong tai họa.”
Lúc đến đây, Lan Trúcchỉ biết Suối Miên Diên có liên quan đến sự sống còn của Ẩn Lưu, nào ngờ nó lại là con suối của điềm báo của mười châu ba đảo, không chỉ có liên quan đến sinh mạng của người trong Ẩn Lưu mà là liên quan đến bá tánhcả thiên hạ này, nàng rất đỗi ngạc nhiên: “Nam Minh sư huynh, là thậtsao? Có nghiêm trọng đến vậy không?”
Nam Minh đại sư nhắm hờ mắt, dường như cảnh tượng sư phụ trước khi lâm chung lại hiện ra trước mắt.
  Ông là người tu Phật, vốn đã sớm không bận tâm đến sống chết, nhưng lúc này lại thấy rất hoài niệm, bèn nói trong thổn thức: “Đây cũng giốngnhư những gì người đời trước truyền lại, sao giả được? Năm xưa, sư tônhuynh từng căn dặn kỹ càng rằng chuyện này không được để lộ ra ngoài,chỉ mong nó sẽ đừng xảy ra. Nhưng khi điềm ác ập đến thì có thể nói ra,cùng Tiên đạo bàn bạc con đường cứu vãn. Xem ra ông trời đã nhẫn tâmrồi, cuối cùng vẫn tránh không khỏi ngày này. Ôi, bá tánh phải chịu khổrồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.