Dịch: Bùm Bùm
“Vương, ngài sao vậy?” Phượng Hoàng hoàn hồn chạy lên trước vài bước,nhưng vết thương mới trên đầu gối làm chân nàng nhũn đi, suýt nữa vấpngã.
“Không sao, chỉ là vết thương nhẹ.” Hoa Tứ Hải đưa tayngăn lại hành động muốn đến gần mình của Phượng Hoàng, sau đó cẩn thậnnắm Huyền Hoàng Châu trong tay, hờ hững liếc nhìn xác của Long lão đạidưới đất rồi quay người rời khỏi.
Phượng Hoàng nhìn bóng dáng của hắn rồi do dự đi theo, trong lòng vừa mừng lại vừa lo, không rõ là cảm giác gì.
Nàng đã làm gì? Trước nay nàng chưa từng muốn tổn hại đến Vương, nàngyêu ngài hơn ngàn năm, chỉ muốn được tiếp tục ở lại bên cạnh ngài, chỉmuốn quét sạch những chướng ngại quấn lấy ngài mà thôi, vì sao kết quảlại thành như vậy!
Nhưng mà, cuối cùng ngài cũng cứu nàng!
Trong khoảnh khắc Vương vung đao chặt rắn, nàng bỗng chốc tỉnh táo lạivà tận mắt chứng kiến một Ma Vương nổi danh lạnh lùng tuyệt tình vì cứunàng mà đã sử dụng thuật Di Chuyển, cưỡng ép phá giải thuật nối kết mạng sống mà Long lão đại đã thêm vào cơ thể nàng, đồng thời chuyển nó lênchính cơ thể của mình.
Điều này đồng nghĩa với việc ngài đã tựchịu chính một đao của mình! Nếu không phải trong khoảnh khắc chặt xàyêu, ngài cho rồng bạc quấn người chắn giúp thì e rằng lúc này ngài cũng đã bị Băng Ma Đao chém thành hai nửa rồi.
Vương lớn mạnh vôsong, trên thế gian này ngoại trừ chính ngài ra thì còn có ai giết đượcngài? Mà Vương lại vì nàng mà không ngần ngại đưa ra một quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575281/quyen-2-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.