🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Bùm Bùm
  “Vương, ngài sao vậy?” Phượng Hoàng hoàn hồn chạy lên trước vài bước,nhưng vết thương mới trên đầu gối làm chân nàng nhũn đi, suýt nữa vấpngã.
“Không sao, chỉ là vết thương nhẹ.” Hoa Tứ Hải đưa tayngăn lại hành động muốn đến gần mình của Phượng Hoàng, sau đó cẩn thậnnắm Huyền Hoàng Châu trong tay, hờ hững liếc nhìn xác của Long lão đạidưới đất rồi quay người rời khỏi.
Phượng Hoàng nhìn bóng dáng của hắn rồi do dự đi theo, trong lòng vừa mừng lại vừa lo, không rõ là cảm giác gì.
  Nàng đã làm gì? Trước nay nàng chưa từng muốn tổn hại đến Vương, nàngyêu ngài hơn ngàn năm, chỉ muốn được tiếp tục ở lại bên cạnh ngài, chỉmuốn quét sạch những chướng ngại quấn lấy ngài mà thôi, vì sao kết quảlại thành như vậy!
Nhưng mà, cuối cùng ngài cũng cứu nàng!
  Trong khoảnh khắc Vương vung đao chặt rắn, nàng bỗng chốc tỉnh táo lạivà tận mắt chứng kiến một Ma Vương nổi danh lạnh lùng tuyệt tình vì cứunàng mà đã sử dụng thuật Di Chuyển, cưỡng ép phá giải thuật nối kết mạng sống mà Long lão đại đã thêm vào cơ thể nàng, đồng thời chuyển nó lênchính cơ thể của mình.
Điều này đồng nghĩa với việc ngài đã tựchịu chính một đao của mình! Nếu không phải trong khoảnh khắc chặt xàyêu, ngài cho rồng bạc quấn người chắn giúp thì e rằng lúc này ngài cũng đã bị Băng Ma Đao chém thành hai nửa rồi.
Vương lớn mạnh vôsong, trên thế gian này ngoại trừ chính ngài ra thì còn có ai giết đượcngài? Mà Vương lại vì nàng mà không ngần ngại đưa ra một quyết định nguy hiểm như vậy, điều này không phải là đã chứng tỏ Vương đối xử đặc biệtvới nàng hay sao? Ít nhiều gì cũng có chút tình cảm phải không?
  Một đao đó gần như là chặt ngang cả eo lưng ngài, suýt nữa đã cắm sâuvào trong bụng rồi, là vết thương ngoài da vô cùng nghiêm trọng và đángsợ. Mà trên thực tế, vết thương của ngài cũng không chỉ đơn giản là vếtthương ngoài da, bởi lẽ rồng bạc được hóa thành từ Ma khí của ngài, mànó đã bị chặt ra thành hai khúc, thét thảm quay trở về lồng ngực ngài,điều đó đồng nghĩa với việc nội tức của ngài cũng bị tổn thương nghiêmtrọng.
Vương vì nàng mà bị thương! Vương thế mà lại có thể vì nàng mà bị thương!
  Nàng đến gần vài bước muốn dìu ngài, song mặc dù ngài không lên tiếng,nhưng sự im lặng đó lại là sự từ chối rõ ràng nhất. Sao nàng lại quênmất chứ? Ở trước mặt bất kỳ một ai, trong bất kỳ tình huống nào, Vươngđều sẽ không để lộ ra sự yếu đuối của mình, nàng không nên chạm vào tônnghiêm của ngài, chỉ theo bên cạnh ngài là được rồi.
Từng bước một, hai người đến rìa đầm nước.
  Mùi máu tươi nồng nặc thêm vào bữa sáng ngon lành trong buổi bình minhđã thu hút tất cả mọi sinh vật hung dữ và tử linh dưới đầm nước, bọnchúng rục rịch nổi lên trên mặt nước, nhưng lại lũ lượt né tránh, nhường đường cho nam nhân khắp người nhuốm máu nọ, đợi hắn bị làn sương đemhoàn toàn bao phủ, quay lại bờ bên kia đầm nước cùng với nữ nhân ủ dộtcúi đầu nọ, bọn chúng mới bổ nhào vào đống máu thịt của xà yêu đã chết.
  Ả xà yêu này luôn là bá vương dưới đầm nước, vạn vật ở đây đều là thứcăn cho bà ta, kết quả lại quay về làm thức ăn cho vạn vật, Thiên đạođúng là công bằng mà!
“Vương!” Thấy Hoa Tứ Hải xuất hiện, bốnthủ hạ Ma đạo kinh ngạc thốt lên, tất cả đều bỏ mặc cô nương đang sayngủ mà đến đứng cúi đầu xung quanh Hoa Tứ Hải, thỉnh thoảng lén nhìn vết thương đáng sợ trên bụng hắn.
“Hay là lập tức cho gọi con lừa ấy tới? Vết thương của ngài ――” Một thủ hạ nhỏ giọng hỏi.
  “Không sao.” Vẫn là hai chữ ấy, sau đó hắn dặn dò: “Hai người các ngươi đi vào trong hang rắn bên bờ đầm bên kia lấy một lá cờ về đây cho ta.Phải cẩn thận, trong hang có thể có bẫy.”
Hai người vâng một tiếng rồi quay người đi.
Hoa Tứ Hải lại nói với hai người còn lại: “Hai ngươi lập tức đưa Phượng Hoàng quân sư về Tu La Vi Mang.”
  “Không, ta muốn ở bên Vương!” Hai thủ hạ còn chưa vâng thì Phượng Hoàng đã cướp lời, nhưng nàng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hàng mày nhíu lạivà ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Tứ Hải thì khẽ chấn động, vội vàng giảithích: “Ý thuộc hạ là chúng ta cùng về Tu La Vi Mang với Vương. Vương bị thương, không có người chăm sóc ――” Nàng không nói tiếp được nữa, bởivì đây quả thật không phải là một lý do hay ho gì, mà trước nay chưatừng có ai dám làm trái Ma Vương lệnh.
Vừa tới bờ đầm nước bênnày, nàng đã nhìn thấy Diêu Trùng Trùng, trái tim nàng lạnh cả đi. Lẽnào Vương bôn ba đến tận đây là vì nữ nhân ti tiện này sao? Vậy Vươngcứu nàng chỉ là tiện tay, là nghĩa vụ mà Vương đối với thuộc hạ hay sao? Vậy với Diêu Trùng Trùng thì sao? Tình cảm Vương dành cho ả là thế nào?
  Diêu Trùng Trùng có gì tốt mà có thể khiến Vương không tiếc thân mìnhđi mạo hiểm cứu mạng sống hèn hạ của ả? Vậy nàng thì sao? Những giày vòmà nàng phải chịu thì được xem là gì? Vì sao ả nữ nhân này cứ như consâu đánh mãi không chết, cứ phải ở lại mười châu ba đảo làm chướng mắtnàng, có làm gì cũng không diệt trừ được?
Vì sao vì sao vì sao?
  Từ lúc vui mừng và ngọt ngào khi biết Vương xả thân vì nàng cho đếnlạnh lẽo thất vọng như rơi xuống hầm băng của hiện tại chỉ cách nhau một cái chớp mắt, nỗi căm hận như ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt trái tim,nàng thật sự rất muốn xông tới giết chết ả nữ nhân cướp đi vị trí mà cóthể nàng sẽ được ngồi lên đó, nhưng nàng lại không dám manh động. (BB:Không nhịn được, chỗ này phải nói một xíu, cái gì mà có thể nàng sẽ được ngồi lên đó, trước nay Tiểu Hoa chưa từng tỏ một chút ý nào rằng nàngsẽ được ngồi lên vị trí đó hết, toàn là ATSM mà cứ như đúng rồi, ta tứcquá đi!)
Vương che chở cho ả, mà nàng lại không dám làm trái ý của Vương. Nàng yêu ngài, nhưng cũng sợ ngài.
  “Mau chóng về Tu La Vi Mang.” Hoa Tứ Hải phá lệ giải thích cho nàng:“Tây Bối bị thương nặng, một mình hắn không gánh nổi những chuyện nặngnề.”
“Tây Bối bị thương?” Phượng Hoàng trắng xanh cả mặt, “Hắn ―― hắn không sao chứ.”
“Chưa chết.” Hắn trả lời ngắn gọn, sau đó bổ sung thêm bốn chữ: Lập tức rời khỏi.  Cho dù có vô vàn cái không muốn nhưng Phượng Hoàng vẫn rời khỏi đầm Mạc Sân với hai thủ hạ nọ. Mà đồng thời với lúc nàng rời khỏi, hai thủ hạkhác đã nhanh chóng lấy được lá cờ nhỏ được cuộn lại trong hang rắn về.
  Long lão đại không hề lừa hắn, Cờ Tụ Yêu thật sự tồn tại trên đời này,hơn nữa còn thật sự nằm trong tay bà ta. Theo những gì hai thủ hạ báolại thì tuy trong hang có bẫy, nhưng không hề phức tạp, chứng tỏ Longlão đại không hề ngờ rằng sẽ có người đuổi theo được tới hang ổ của bàta. Mà lúc trong hình rắn thì tất nhiên không thể mang theo lá cờ bênngười được rồi, cho nên Hoa Tứ Hải mới bảo thủ hạ vào hang tìm.
  Hắn không đến vì món bảo vật này, nhưng nếu đã thấy thì tất nhiên phảilấy, nếu thật sự gọi được vạn yêu thì sẽ rất có lợi cho việc đánh Thiênđạo sau này.
Lá cờ ấy chỉ dài một thước, được cuộn lại rấtchặt, có màu ố vàng và làm bằng da, trên đó viết đầy những văn tự kỳ lạmàu đỏ thẫm, hơn nữa có ra sức thế nào cũng không mở ra được, xem raphải cần có phương pháp đặc biệt mới mở được rồi.
Cất cờ vào,Hoa Tứ Hải dặn dò hai thủ hạ đến thị trấn nhỏ bên ngoài đầm nước muachút đồ người phàm cần phải có để tiện cho đệ tử thấp kém phái Thiên Môn lòng tu đạo không thành, nhuốm thế tục quá sâu này dùng khi tỉnh lại.
  Sau đó hắn quan sát xung quanh, thấy có một mỏm núi chắc chắn ở phíaxa, bởi vì địa thế cao, có thể cách xa hơi thở chết chóc, ẩm ướt và sựlàm phiền của đám yêu quái trong đầm nước, bèn bế Trùng Trùng bay lên.
  Mao Lư có nói Huyền Hoàng Châu phải lấy từ cơ thể sống, nửa nén nhangsau khi lấy được phải cho người bị thương dùng, kiêm lập tức vận cônghòa nó vào trong cơ thể, nếu không sẽ có hại chứ không có lợi. Bây giờvừa đúng lúc, hắn phải trị thương cho nàng.
Hành động này sẽkhiến vết thương của hắn nứt lại ra, nhưng hắn không có thời gian để locho mình, chỉ kết băng sơ sài để cầm máu rồi khẽ khàng đặt Trùng Trùngngồi xếp bằng trên một bụi cỏ bằng phẳng mềm mại, còn hắn thì quỳ mộtgối trước mặt nàng, ngậm lấy Huyền Hoàng Châu, nhẹ tay mở miệng nàng ra, sau đó phủ người xuống.
Trùng Trùng luôn không biết gì về hoàn cảnh bên ngoài, những ngày này đều do hắn mớm thuốc cho nàng. Có lúchắn sẽ mất kiềm chế mà quấn quít bờ môi nàng, sự im lặng của nàng khiếnhắn cảm thấy nàng rất dịu dàng nghe lời, nhưng hắn vẫn nhớ nhung sựnhiệt tình tựa lửa của nàng.
Nha đầu này cứ mãi thử thách địnhlực của hắn, nhưng hình dáng ngoan ngoãn hiện nay của nàng lại khiến hắn đau lòng. Cho nên, hắn nhất định phải cứu được nàng, cho nàng quay vềdáng vẻ vốn có của mình dẫu cho điều đó sẽ khiến hắn phiền não khôngthôi.
Huyền Hoàng Châu mang một hương vị mát lạnh ngọt ngào,bảo khí lan tràn, linh khí bức người, nó vừa xoay vòng trong miệng hắnvừa khẽ trượt vào trong bụng nàng. Nhưng hắn bỗng cảm thấy kỳ lạ, vìtrên mặt có cảm giác ướt, bèn buông nàng ra nhìn xem, thấy Trùng Trùngđang trừng to đôi mắt phượng sáng trong nhìn hắn, trên mặt ràn rụa nướcmắt.
Nàng vẫn không cử động được, nhưng đã tỉnh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.