Dịch: Bùm Bùm
Hoa Tứ Hải mừng rỡ.
Cuối cùng Mao Lư cũng không dám gạt hắn, xem ra Huyền Hoàng Châu đúnglà có tác dụng, vừa mới vào bụng Trùng Trùng thì nàng đã lập tức có thay đổi rồi.
Tuy trông có vẻ tạm thời chưa cử động được cũng chưa nói chuyện được, nhưng ý thức nàng đã tỉnh táo rồi.
“Bây giờ bổn Vương hòa tan Huyền Hoàng Châu vào cơ thể giúp nàng.”
Hình như hắn đang rất vui, bởi vì khóe môi cứ luôn thờ ơ dứt khoát nay đã giương lên thành nụ cười mỉm.
Bình thường hắn không hay cười, nhưng hễ cười thì đúng là rất đẹp, tựanhư núi băng được xuân đến hòa tan vậy, là cảnh tượng ấm áp nhất trênđời này.
Nhưng Trùng Trùng không vui nổi, bởi vì nàng nhìn thấy vết thương của nam nhân trước nay chưa từng biết thương tiếc cho bảnthân mình này lại chảy máu rồi.
Không nói chuyện được thì nàngbật ra vài tiếng hừ hừ yếu ớt tỏ vẻ bất mãn, tứ chi không cử động đượcthì nàng nặn cho mắt mình chảy ra hai giọt nước mắt tỏ vẻ sốt ruột.
Hơn nữa, tròng mắt vẫn còn chuyển động được nên nàng hoàn toàn có thể dùng nó để bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình.
Trừng hắn! Trừng mãi hắn! Trừng tới khô mắt cũng không từ bỏ!
“Không sao.” Hắn hiểu ánh mắt của nàng, hiểu tấm lòng của nàng, bèn vươn tay chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của nàng.
Có sao! Có sao! Nàng giận dữ, nhưng thật ra là đau lòng cứ nhìn đăm đăm vết thương trên eo hắn.
Vì sao? Vì sao hắn cứ mãi cho rằng bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575282/quyen-2-chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.