Vẻ mặt như muốn giết người của nàng, bảo quang mờ ảo tản ra của Khước TàKiếm đều làm cho vị Dương sư bá vẫn luôn cao cao tại thượng này có chútsợ hãi, không khỏi lui về sau một bước. Nhưng ông ta lập tức ý thức được không thể để lộ vẻ yếu thế của mình trước đứa đệ tử có pháp lực thấpkém nhất phái Thiên Môn này được, thế là lại ép buộc mình sải một bướclớn đi lên, nhưng nhìn sao cũng thấy giống như là miệng hùm gan sứa. “Nghiệt chướng lui xuống! Ta làm sao biết được là ai? Nói không chừng cả hai đều ――”
“Dương sư huynh!” Bạch Trầm Hương bỗng chen lời, giọng điệu còn rấtnghiêm nghị: “Trước khi chưa làm rõ sự tình kính xin huynh nói năng thận trọng, chuyện liên quan đến danh tiết tiểu đồ của đệ, sao có thể tùy ýnói lung tung được!”
Đây là lần đầu tiên Bạch Trầm Hương chống lưng cho Trùng Trùng, TrùngTrùng bỗng chốc kích động, lớn tiếng nói: “Đúng rồi, Dương-sư-bá!” Nàngcố ý nhấn mạnh từng chữ đâu ra đấy, “Người ta hay nói nhà có trăm người, chỉ một làm chủ, rốt cuộc ông là chưởng môn, hay là sư phụ ta là chưởng môn, cho dù ta có tội ác tày trời, phạm phải tội trời khó tha, tự sưphụ ta sẽ xét hỏi định tội, lúc nào thì đến lượt ông? Ông là cái thá gìchứ!”
Dương sư bá vốn muốn giữ thái độ ngạo nghễ tỉnh táo, nhưng làm gì cònđiều khiển được vẻ mặt vặn vẹo và thân thể gầy ốm đang tức tới run lên,nếu không phải đằng sau có đệ tử nối dòng đỡ lại, e là đã sớm đứt hơirồi. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575207/quyen-2-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.