”Dương sư huynh, cũng không thể nói như vậy.” Trùng Trùng còn chưa lên tiếng, Đào Hoa sư thúc đã xem vào nói: “Mã Nghị tuy là kiếm chủ đã được định sẵn của Khước Tà Kiếm, nhưng cũng không có chính thức tu luyện qua, tình huống khi đó tự bảo vệ mình là quan trọng nhất, lấy trứng chọi đá thì thật là chuyện vô bổ, không bằng tự giữ lại thực lực.”
”Đào Hoa sư đệ, huynh biết Mã Nghị ứng xử khéo léo, rất biết lấy lòng người khác, nhưng các đệ luôn che chở cho nó, dung túng nó gây chuyện, ngay cả chưởng môn sư đệ cũng mất đi sự công bằng trước đây, còn ra thể thống gì nữa? Cả phái Thiên Môn to lớn, dù thế nào cũng phải có người giữ được uy nghiêm, nếu không tà ma bên ngoài chưa tấn công, tự mình bên trong đã suy tàn.”
Dương sư bá tiến lên một bước, dáng vẻ đầy chính nghĩa oai phong lẫm liệt nói: “Nha đầu này vốn đã không rõ gốc gác, cho dù nó là kiếm chủ đã được định sẵn của Khước Tà Kiếm đi chăng nữa thì cũng có thể là tà ma tìm được trước, bị nhiễm ma tâm rồi mới đưa qua đây. Lão Hắc chẳng qua chỉ là người trông rừng, lại là người tốt, đệ ấy làm sao có thể phân biệt được Mã Nghị có phải là do yêu nữ biến thành hay không? Chưởng môn sư đệ cả tin nó thì đã đành, nhưng cũng không thể làm như không thấy đủ loại hành vi sai lầm của nó, bằng không thì phái Thiên Môn chúng ta bị hủy hoại thì sao!”
Ôi trời! Lão già này sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575206/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.