Nhưng mà tạo hình Chúa này không giữ được lâu, bởi vì Đào Hoa sư thúc nhìnthấy Trùng Trùng bị thương, lập tức bay qua đây, mà bởi do lực bốn mặtgiam lại Dương sư bá bị rút đi một phần, cân bằng bị phá, ông ta suýtnữa ngã đập đầu xuống, may mà Đao Lãng trước nay luôn thận trọng, vươntay ra đỡ mới giúp ông ta an toàn tiếp đất. Trùng Trùng cảm thấy mắt hoa lên, có hai ngón tay khô ráo ấm áp đặt lên mạch tay nàng, mùi hương thảo dược trên người Đào Hoa xông vào mũi.
“Ừm, không sao không sao.” Đào Hoa khép hờ mắt, bình tĩnh nói: “Chẳngqua chỉ là lực phản đòn của Khước Tà Song Kiếm đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của con, làm chân khí chảy ngược, kinh mạchtổn thương, cộng thêm việc con bị ngoại thương chưa lành, trong lòngphiền muộn, thì không bị thương gì nặng cả.”
“Bắc sư thúc, người chắc chắn ta không ngủm chứ?” Trùng Trùng ho một tiếng, cả miệng đều là mùi máu tanh tanh ngọt ngọt.
Hay nhỉ! Nói theo hắn thì nàng phải là thương thế nghiêm trọng, cơ quan nội tạng không cái nào là không bị tổn hại, hắn còn dám nói không sao,phải thôi, người bị thương chẳng phải hắn, hắn đương nhiên không saorồi.
Trùng Trùng vừa nghĩ vừa sờ cằm, vừa sờ tay đã nhuộm đỏ, đất đá trướcmặt cũng có một vũng máu, lén sờ cả người một lượt, may mắn không bị gãy xương, nhưng lúc bị thương tuy rằng không có cảm giác, bây giờ lồngngực lại dấy lên từng cơn đau, như là có trăm ngàn cây kim đang đâm vậy, vừa đau vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575208/quyen-2-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.