Cách Thanh Thạch Thành khoảng vài dặm đường, nam tử văn nhân cõng trên lưng túi đồ được tạo thành từ miếng vải đen cuộn lại, hông treo ống trúc đang lững thững bước chầm chậm tựa như đang đi dạo, dọc theo quan lộ hướng tới phía cổng thành, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực quan sát nhìn trời, thái độ chẳng khác gì mấy tên nhà giàu mới nổi, rất ư gợi đòn.
Đoạn đường này đã bắt đầu xuất hiện nhiều bóng dáng người người lui tới, có kẻ như hắn rảo từng bước chân, có kẻ cưỡi ngựa thủng thẳng nước kiệu khoan thai nhìn ngắm xung quanh, lại có cả đoàn xe chất đầy hàng hóa mười mấy hai mươi người, đang thở phì phò mệt nhọc. Mặc dù không náo nhiệt sầm uất như bên trong thành, nhưng cũng không thiếu những hàng quán ven đường, chủ yếu là phục vụ cho những kẻ chuẩn bị trước khi vào đó, nghỉ ngơi lấy lại sức trên lộ trình vừa qua.
Lúc này tại một quán trà nhỏ, dưới tán cây lớn che phủ toàn bộ mái hiên, ba thân ảnh có chút giống mấy tay thương lái đang hí ha hí hửng tựa như vừa nhặt được vàng, hai kẻ thì cười toe toét trò chuyện, kẻ còn lại lâu lâu gật đầu rất khoái trá.
- Lão lục, ngươi xem đằng kia có phải tên xú tiểu tử nhà chúng ta không?
Đưa ngón tay chỉ chỉ đến phía nam tử văn nhân đang từ xa tiến đến, Lê Hành bật thốt.
Nhìn theo hướng lão tứ nói, Vô Diện hơi nhíu mày rồi cười ha hả.
- Hắn chứ còn ai vào đây, quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thoai/3252124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.