Ánh trăng như tấm màn màu bạch ngân nhuốm lấy sơn phong, trên cao gió lồng lộng thổi tung tà áo Tiểu Thần. Hắn vẫn đứng đó như kẻ mất hồn, vẫn chưa thoát khỏi sự chấn kinh mà Đoán Thể Quyết đem lại, cho đến lúc cơ thể phủ dày một lớp sương đêm, cái lạnh nhè nhẹ mang hắn trở về thực tại, khẽ buông đôi bàn tay vẫn giữ nguyên trạng thái trước mắt xuống, than thầm.
- Phụ thân! Người bao giờ mới đến tìm con...!
Tiểu Thần đã bước sang tuổi mười lăm, mười lăm năm qua hắn sống vô tư vô lự trên đảo, hắn xem các vị thúc bá như thầy như cha, tất cả tình cảm đều chỉ hướng về những người này, rất ít khi xuất hiện cảm giác thương nhớ đến phụ mẫu ruột thịt. Kỳ thực chuyện này cũng là điều bình thường, phụ mẫu hắn rời khỏi khi hắn còn chưa nhận thức được bất cứ chuyện tình gì bên ngoài, hình ảnh phụ thân chỉ mờ ảo như mây khói, thậm chí nếu ngay lúc này đây Lạc Trường Phong có đột nhiên xuất hiện, Tiểu Thần cũng không thể nhận ra được. Điều duy nhất Tiểu Thần có, chính là sự sùng bái cùng tôn kính đối với những chiến tích mà cha hắn làm ra năm xưa, nó ăn sâu vào tâm trí khi còn non nớt của hắn. Tất cả chỉ có vậy không hơn gì khác.
Bất quá, sau chuyện vừa rồi phát sinh, khi kích phát toàn bộ thực lực, vận dụng Đoán Thể Quyết đến cực hạn bản thân, trong lòng hắn dường như hình thành một tia tình cảm lạ thường. Để hình dung ra cái thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thoai/3252123/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.