Ngày lại ngày trôi qua mà không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, mỗi ngày Nam Cung Đệ đều phải đến chăm sóc Thủy Dật ba lần, nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tốt lên, tâm tình nàng cũng phấn khởi hẳn lên.
Lúc vô tình đụng phải Bắc Viên Trần, sắc mặt của hắn ngược lại cũng chẳng khá hơn Thủy Dật là bao, trong lòng nàng thấy hơi hồ nghi, nhưng cũng không muốn suy nghĩ điều gì sâu xa.
Hôm nay, Nam Cung Đệ nhìn thấy Thủy Dật còn có thể xuống giường đi lại, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Cứ tiếp tục điều dưỡng thế này, nói không chừng sẽ khỏi bệnh.”
Ý cười trên mặt Thủy Dật không giảm đi, bàn tay đang chống vào mép giường nắm lại thật chặt rồi lại rời đi không để lại dấu vết gì, cất bước thong thả dạo chơi bên trong đình viện. Nhìn thấy mấy chậu hoa Hải Đường đỏ tươi, hắn bẻ một đóa rồi cài lên mang tai Nam Cung Đệ: “Người còn đẹp đẽ hơn hoa.”
Nam Cung Đệ xoa xoa thái dương, ngón tay chạm vào đóa hoa kiều diễm kia, cười cười nói: “Hoa này nhìn thì yêu kiều mềm mại, nhưng sức sống lại giống hệt Tiểu Cường (1).” Thủy Dật có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo thế nhưng thân thể lại yếu ớt giống hệt như loài hoa yêu kiều.
(1) Tiểu Cường: một cách gọi khác để chỉ con gián, ý muốn nói sống dai, mạnh mẽ y như gián vậy.
Vẻ mặt tươi cười của Thủy Dật cứng đờ lại, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, mỗi người ngồi xuống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779595/quyen-02-chuong-73-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.