Ánh mắt Trang phi lạnh lùng, nàng tự giễu: "Đúng vậy, đây là số mệnh! Nên ngươi là nam tử, có thể muốn làm gì thì làm, ta là nữ tử, sẽ nghĩ vì gia tộc. Nếu đưa ta vào hố lửa, ta cũng sẽ chết thay các ngươi. Vì sao các ngươi lại buông tay bỏ mặc? Để mặc ta tự sinh tự diệt, làm sao ta có thể cam tâm? Ngươi bảo ta phải cam tâm ra sao? Chẳng lẽ cũng là bởi vì ‘đây là số mệnh’?" Càng nói đến câu cuối cùng, Trang phi càng kích động.
Bắc Viên Trần xoay người lại: "Ngươi cam tâm hay không cam tâm đều là do chính ngươi lựa chọn, ngươi quên, cũng không có nghĩa là ta đã quên." Dứt lời, hắn lặng lẽ đi tới Điện Xuất Vân, để lại Trang phi đang tức tối, đôi mắt hẹp dài chợt sáng bừng lên ở trong màn đêm với vẻ hung ác.
——
Bắc Viên Trần bắt mạch cho Thủy Dật, vết ửng đỏ trên mặt hắn ta đã dần dần biến mất. Thủy Dật nằm tựa vô lực trên nệm êm, hắn áy náy cười nói: "Có thể đỡ ta nằm xuống không?"
Ánh mắt Bắc Viên Trần lóe lên, hắn đỡ Thủy Dật nằm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch của Thủy Dật, hồi lâu sau hắn mới nói: "Phải nói rằng ta rất hâm mộ ngươi."
Thủy Dật ngẩn ra, hắn hiểu Bắc Viên Trần muốn nói gì, bèn cười khổ nói: "Không cần hâm mộ ta, có được sự quan tâm của nàng ấy, đó là vì ta cố gắng đạt được. Người nào đối xử tốt với nàng, không hai lòng thì nàng sẽ đối xử tốt gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779592/quyen-02-chuong-73-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.