Hồi lâu, không thấyngười phía dưới phản kháng, thậm chí không có bất cứ động tĩnh nào, NamCung Thiển Trang dần dần ý thức được có gì đó không đúng, chăn bị bịtchặt, nhìn chằm chằm chỗ cái chăn phồng lên, bỗng nhiên, cảm thấy cóhương sen thanh nhã nhàn nhạt quanh quẩn ở trong hơi thở.
Tim bất chợt đập mạnh và loạn nhịp, Nam Cung Thiển Trang chầm chậm vén chăn lên, lộ ra mái tóc đen nhánh sáng bóng, tóc mai bay xéo vào đôi lôngmày rậm, đôi mắt hẹp dài nổi lên tia máu, cơ trí thâm sâu như biển, song song nhìn nhau, gương mặt quen thuộc, cái người ngày nhớ đêm mong bỗngnhiên xuất hiện ở trên giường của cô, tựa hồ như đang nằm mơ.
”Là thật ư?” - Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của y, cảm xúc chân thật, làm cho đầu ngón tay của cô khẽ run lên.
Bách Lý Ngọc tóm trụ hai tay của Nam Cung Thiển Trang, kéo chăn ra, conngươi thâm thúy u ám hơi nhuộm cơn giận nhìn chăm chú Nam Cung ThiểnTrang, nguội lạnh nói: “Cứ tiếp tục ngột ngạt, thật sự sẽ biến thànhchết...”
Một chữ cuối cùng còn không kịp nói ra, miệng đã bị Nam Cung Thiển Trang lấy tay che lại: “Tục ngữ đã nói, họa hại tồntại ngàn năm, chàng sao có thể dễ dàng... Chết.”
Kể từkhi đến Nam Chiếu, lần đầu tiên trên mặt Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụcười thực sự phát ra từ trong lòng, đem mặt chôn ở hõm cổ của Bách LýNgọc,vươn ra một cánh tay đánh vào lồng ngực của y, nói: “Âm thầm xuấthiện ở trên giường của ta, muốn mua chuộc thân thể bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779395/quyen-2-chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.