Ninh Như Thâm thu dọn xong đống đồ vật linh tinh.
Lý Vô Đình hờ hững cười, "Ồ, nhẫn ban chỉ của trẫm là hạt gạo nào trong số đó?"
"..." Ninh Như Thâm nâng niu chiếc nhẫn, "Hạt nổi bật nhất."
Đáp lại cậu lại là một tiếng cười châm biếm.
Chiếc nhẫn ấy được gắn với một chùm tua rua dài để đem theo bên người. Tuy làm vậy hơi xuề xòa nhưng cũng xem như có tâm.
Lý Vô Đình liếc mắt nhìn, không truy cứu nữa.
Cung nhân nhanh chóng đi lên quấn hai vòng vải xô lên ngón tay của Ninh Như Thâm để tay cậu bớt đau khi kéo dây cung.
Ninh Như Thâm ngạc nhiên nắm lấy tay mình, "Đa tạ bệ hạ."
"Không cần cảm ơn." Lý Vô Đình thờ ơ, "Tiếp tục đi."
"..."
Từng mũi tên được bắn ra.
Ninh Như Thâm tê vai mỏi tay, Lý Vô Đình vẫn còn đứng nhìn ở bên cạnh như là đang giám sát cậu.
"Tay lại không nâng lên rồi. Thân thủ của Ninh khanh khá lắm mà, sao bây giờ lại không được?"
"Không được" cái gì cơ, câu này có thể tùy tiện nói sao?
Ninh Như Thâm định lên tiếng đáp thì một bàn tay lớn đột nhiên vặn vai cậu lại, "Ư...!"
Cậu cảm thấy người mình rã ra từng khúc.
Bàn tay của Lý Vô Đình nắm chặt lấy vai cậu không cho phép nhúc nhích. Ninh Như Thâm giống như một cục bột mì bị người ta nắm trong tay để vo tròn nắn vuông, xương sống của cậu run rẩy, "Bệ, bệ hạ."
"Sao lại run nữa rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702585/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.