Đức Toàn dứt lời, người đứng trước chiếc ghế rơi vào im lặng.
Lý Vô Đình không nói gì, mặt cũng lạnh tanh.
Đức Toàn thấy bên cạnh vẫn còn chiếc nhẫn ban chỉ và dây cột tóc của Ninh Như Thâm, đúng là coi hoàng cung như ở nhà. Nhưng Thánh thượng không nói gì, cung nhân cũng không dám động vào.
Đức Toàn đảo mắt rồi hắng giọng: "Ninh đại nhân thật là, bày bừa ra đây mà không thu dọn~ Đúng là làm vướng mắt bệ hạ!"
Lý Vô Đình hờ hững nói: "Không thu dọn thì cứ coi là rác rồi vứt ra ngoài đi."
Đức Toàn tinh ý đề nghị, "Ấy, nô tài sẽ cho người đi gọi Ninh đại nhân về để thu dọn rác rưởi!"
Hắn nói xong thì quay lại phẩy phất trần, "Còn không mau đi đi."
Một Thái giám nhỏ vội vàng chạy đi.
Lý Vô Đình liếc nhìn theo, chẳng nói chẳng rằng.
Chỉ lúc quay người đi ra sân, hắn mới khẽ bật cười.
- --
Cùng lúc ấy ở Tướng quân phủ.
Ninh Như Thâm theo Hoắc Miễn vào trong phủ. Nhìn lướt qua thấy cả tòa phủ đệ hoành tráng nhưng vẫn vô cùng giản dị, trong phủ nhiều cây cối nhưng rộng rãi và thoáng đãng.
Đi qua tiền viện, phía sau là một khoảng sân luyện võ rất rộng. Hơn mười thân binh đang hò hét tỷ thí với nhau.
Ninh Như Thâm rất thích thú, "Nhà của người nhộn nhịp thật đấy."
Hoắc Miễn giới thiệu, "Đây là những huynh đệ thân thiết mà ta mang về từ Bắc Cương."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702583/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.