Phụ tôn không nói với ta mà lại không nhanh không chậm nói với hai hànghuynh đệ Ma tộc sắp xếp chỉnh tề: “Ồ, công chúa đã trở lại, sao cácngươi lại không nghênh đón.”
Kết quả, hai hàng huynh đệ nhất tề xoay người: “Cung nghênh công chúa trở về!”
Răng ta có chút run run, vội xua tay nói: “Ai nha ai nha, không cần, ta không cần nghi lễ phiền phức gì cả. Phụ, phụ … phụ tôn, gần, gần đâythân mình còn cường tráng chứ? Đừng, đừng để vẫn còn trẻ liền …”
Thối! Phụ tôn ta uy phong lẫm liệt như thế, rõ ràng ta muốn nói phụ tôn nghìn năm vạn thọ vô cương mà!
Phụ tôn thoáng chốc liền nheo cặp mắt dài nhỏ màu bạc, ta lập tức cảmthấy xấu hổ. Chỉ thấy ông che khóe miệng, từ từ nói: “Cẩm Nhi của tamuốn nói cái gì, đừng để còn trẻ liền qua đời sao?”
Ta gượng cười hai tiếng, nói: “Vâng, hẳn là … Không phải ý này. Quan tâm sẽ loạn, quan tâm sẽ loạn.”
Phụ tôn cũng cười theo, ông cười khiến ta cười không nổi. Phụ tôn hỏi: “Lần này đào hôn, Cẩm Nhi có hiểu ra điều gì không?”
Ta vội đáp: “Có có có!”
“Nói ta nghe chút.”
Thực sự ta có hiểu. Điều quan trọng nhất ta hiểu ra là không nên trở về sớmnhư vậy! Nhưng nhìn bộ dạng này của phụ tôn, trong mềm mỏng lại có chútđộc ác, trong nụ cười giấu chút nham hiểm, thật sự là cực kỳ đáng sợ!
Ta nào dám nói thật, chỉ hận không có mười vạn con ngựa phóng cho ta mườivạn cái mông để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160687/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.