Ra khỏi miếu Thổ thần, ta niệm quyết, hất tung nóc miếu mới nguôi giận một chút.
Sau đó, Lan Hưu dắt ta quay về Ma giới. Hắn ôn hòa nói: “Trở về đi, hắn không có việc gì.”
Tay của Lan Hưu luôn ấm áp khiến người khác rất thoải mái, chẳng qua ta lại có chút cảm giác dính dính, không khỏi nhìn xem tay hắn, kinh hãi.
Không riêng gì tay, cả cánh tay, nửa người đều giống như ngâm nước, màu xanh ban đầu của áo choàng biến thành màu đen thẫm.
Mà tay kia nhiễm đầy máu, thật sự chói mắt.
Ta hỏi hắn: “Ngươi bị thương?”
Lan Hưu đáp không có. Hắn liếc nhìn quần áo, rồi làm như không có việc gì, nói: “Đây không phải máu của ta.”
“Vậy … là của Hỏa Tịch?” Yết hầu có chút khô, chắc là do thiếu nước.
Lan Hưu “Ừ” một tiếng, mở cánh cửa thông vào Ma giới, nhẹ giọng nói một câu: “Chết rồi cũng tốt.”
Ta né tránh nhưng không giãy tay Lan Hưu ra được. Quay lại nhìn miếu Thổthần mất nóc càng lúc càng mờ, bỗng ta nhớ đến quần áo màu đen của HỏaTịch. Thì ra là nó nhuộm đẫm máu, chẳng qua ta không phát hiện.
Khi ta cùng hắn bị Yêu tộc vây khốn, hắn bảo ta nhanh chóng rời Yêu giới,không biết có phải thật lòng hay không. Chẳng qua hắn đường đường là Hỏa thần của Tiên giới, nếu cứ thế mà chết thì cũng hơi uất ức.
Ta ngập ngừng nói: “Lan Hưu, chúng ta đều là ma tốt. Phật nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngươi đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160689/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.