Ta ngồi xổm trước mặt Lan Hưu, cười hai tiếng: “Phược thân quyết lần nàycủa ta sẽ hơi lâu một chút, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở vềrất nhanh!”
Ta vén lọn tóc mai dài rũ xuống tự nhiên ra sau tai hắn, thấy sắc mặt giận dữ của hắn, chu miệng hôn lên trán hắn, lại an ủi nói: “Ngươi đừng bàyra vẻ mặt này, ta cũng không phải không cưới ngươi. Ngươi ngoan ngoãnchờ ngày mai ta trở về cưới ngươi.”
Dứt lời, ta đứng lên, đi đến bên giường, vươn tay lấy trâm cài khắc đám mây theo đồ án phượng hoàng ra, màu sắc trên đồ án phượng hoàng không nhạtđi, nhưng không làm bỏng ta.
Lan Hưu vừa sợ vừa giận: “Lưu Cẩm, nàng bỏ rơi ta, định đi đâu?!”
“Ta không bỏ rơi ngươi.” Ta nói. Ta cắm trâm gài lên búi tóc, “Chỉ một látthôi ta trả đồ vật này xong sẽ trở lại. Ngươi đừng kêu to quá, gọi phụtôn đến ta sẽ không yêu ngươi nữa.”
Ta phi thân khỏi ma điện, lập tức bay về phía cổng vào, rời khỏi Ma giới.
Khi ta đến Nhân giới, trời vừa tối, canh giờ vẫn còn sớm, ta bèn đi đến miếu Thổ thần trên đỉnh núi lần trước.
Miếu Thổ thần không có mái che. Từ bên ngoài nhìn lại thật tiêu điều. Khôngphải là lần trước bị ta hất tung mái, Thổ thần ngại lợp lại mái mớiphiền phức nên đã chuyển nhà trước khi ta đến chứ?
Nghĩ vậy, ta cuống quýt chạy đến, ra sức giậm chân, quát: “Thổ thần, Thổthần, ngươi ở nhà không, không ở thì ngươi hô một tiếng, Tổ *** nhàngươi, chuyển nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160669/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.